http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

Sự hoảng loạn của ngành công an Việt Nam

Trầm Hương Thơ | 02:29 | 0 nhận xét



Sự hoảng loạn của ngành công an Việt Nam




 Thanh Trần 

Công an là do đảng lập ra để trị dân, tước đi các quyền cơ bản của dân, để bảo vệ đảng.
Những người có tinh thần đấu tranh như chị Bùi Thị Minh Hằng, Lê Quốc Quân, Thuý Nga, Thi Dinh... trong video (xem video kèm theo) và rất nhiều nhà tranh đấu khác nữa trong và ngoài nước đã dũng cảm lột mặt nạ của ngành công an trên các phương tiện thông tin.
Mặt khác họ hướng dẫn người dân đòi lại quyền con người, quyền đã có từ khi sinh ra.
Những đoàn dân oan bây giờ không đi kêu cứu đảng và nhà nước nữa, mà họ tụ tập với nhau biểu tình đòi quyền làm người, khẳng định quyền làm chủ đất nước.
Mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, công an Việt Nam không thể đảm bảo được nhiệm vụ của đảng giao phó.
Trạng chết thì chúa cũng băng hà, đảng chết thì công an Việt Nam cũng nghẻo.
Trước khi nghẻo, chúng nó rất hoảng loạn, chúng nó mặc thường phục, bịt khẩu trang xông vào đánh đập, phá hoại tài sản của người đấu tranh,...
Chúng nó đang phẫn uất và biểu thị thái độ bạo lực với các công dân có tinh thần tranh đấu.
Chúng nó vì miếng ăn mà phải làm vậy, còn chúng mình vì lí tưởng, vì tự do cho mình và cho cả đồng bào.
Sau lưng chúng nó là hệ thống mafia, sau lưng chúng ta là đồng bào, những nạn nhân của chúng nó.
Hệ thống mafia của chúng nó tồn tại đưoc là vì đồng bào ta thơ ngây, tin tưởng vào miệng lưỡi chúng nó, bây giờ đồng bào đang đứng phía sau chúng ta rồi, chúng nó thật sự đang hoảng loạn.






vào lúc 11:27




2 nhận xét:


ĐKM, cái lũ này giết hết cho tổ quốc này bình an. cía bọn còn đảng còn lũ chúng bây thì trước ssau gì cũng hết đời, có mà hốt cứt để ăn thôi.Trả lời



Đảng cs VN không còn chính danh đối với đồng bào VN từ rất lâu rồi ,chúng ngày càng điên cuồng không từ bất cứ thủ đoạn đe tiện và bẩn thỉu nào ,chúng còn hơn cả xả hội đen và mafia vì chúng có súng đạn nhà tù luật pháp và cơ chế trong tay lủ chúng nó ,trường hợp em Dủng là sự non kém của cá nhân em ,nhưng củng nói lên sự bỉ ổi khốn nạn ,bọn chó săn không từ bất kỳ 1 thủ đoạn bẩn thỉu nào ngoài nhửng bao cao su và gài gái cho nhửng kẻ yếu lòng như DủngTrả lời

NHỮNG ĐIỀU CHƯA BIẾT VỀ LM. PHÊRÔ NGUYỄN VĂN KHẢI

Trầm Hương Thơ | 06:52 | 0 nhận xét



Sau khi nghe LM Nguyễn văn Khải nói chuyện thì mọi người đều phải công nhận rằng Cha Khải, một người trẻ nhưng ăn nói thật lưu loát, một người rất thông minh, điềm tĩnh, tự tin, gan dạ, lanh lẹ trong việc ứng phó với mọi vấn đề, mọi tình huống xảy ra. Thêm vào đó, tính tình thật thà, khiêm tốn cùng với lối ăn nói bình dị, dí dỏm của Cha đã là những yếu tố làm say mê, thu hút người nghe.

Nhưng những lúc gặp gở riêng Cha như người thân trong gia đình thì mới thấy rằng Cha không chỉ ăn nói dí dỏm mà quả là một người vui tính, tiếu lâm vô cùng. Vây quanh Cha, người thì che miệng, người thì ôm bụng cười bò lăn ra, cười chảy nước mắt, còn Cha thì cứ thao thao kể hết chuyện này đến chuyện khác mà toàn là những chuyện khôi hài, những chuyện khó tin nhưng có thật. Tiếu lâm nhất là sau khi đọc xong lời cầu nguyện trước mỗi bữa ăn có đông các thân hữu, Cha hay thường nói “dzỗ tay”! Có lẽ chính cái tính khôi hài này đã phần nào giúp Cha vượt qua được mọi thử thách, mọi khó khăn, gian khổ, hiểm nguy trong cuộc sống.
Người kể chuyện và người nghe chuyện cả hai đều say mê, trong bao câu chuyện kể, thì Cha đã kể một chuyện về mình như sau – có một lần Cha bị bệnh nặng, bất tỉnh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lúc bấy giờ Cha vừa học xong trung học, đang dự tu tại Thái Hà, lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ở khoa nhi. Cha mới đem điều này than phiền với bác sĩ và được bác sĩ cho biết là Cha được đưa vào bệnh viện không có một mảnh giấy tuỳ thân – không tên, không tuổi, không địa chỉ – mà Cha chỉ cân nặng 33 kí, vậy là Cha được xếp vào loại bệnh nhân trẻ em và được đưa vào khoa nhi.
 
Nói đến cuộc sống gian khổ thì Cha cho biết rằng lúc đã học đến lớp 11 (tại trường huyện Yên Khánh) Cha vẫn còn phải đi chân đất (đi chân không, không có giày dép) và Cha chỉ có độc nhất một cái quần tây bằng vải thô. Vào những ngày mùa đông giá rét, mỗi học sinh nghèo vừa vừa đều mang theo một cái ống lon trong đó đốt cháy những trái thông, cầm trong tay hoặc đặt gần chân để sưởi ấm. Còn những học sinh nghèo rớt mòng tơi không có ống lon thì phải dùng rơm hay cỏ khô bện lại hay quấn lại cho thật chặt như một khúc giây thừng rồi đốt một đầu cho cháy ngún, cầm theo, vừa đi vừa thổi vào chổ cháy cho lửa khỏi tắt để sưởi âm.
Dùng rơm hay cỏ khô bện lại hay quấn lại cho thật chặt như một khúc giây thừng rồi đốt một đầu cho cháy ngún (hình minh hoạ)
Sau này khi Cha có dịp đọc được các câu chuyện khốn khổ, nghiệt ngã về đời tù “cải tạo” của các quân, dân, cán, chính VNCH thì Cha cho biết lúc bấy giờ người dân Miền Bắc ở bên ngoài cũng không hơn gì, có khi còn thua tù “cải tạo” vì họ còn được thân nhân thăm nuôi, bới xách, trong khi đó, từ năm 1975 cho đến những năm 1988, 1989 (thời kỳ “bao cấp”), thì dân Miền Bắc đói mờ con mắt, đói triền miên, mỗi năm may lắm chỉ được ăn 2, 3 lần cơm, một vài miếng thịt bằng lóng tay!
 
Cha còn nói thêm rằng, sau khi CSVN chiếm Miền Nam, lúc mà hàng triệu người dân Miền Nam tìm đủ mọi cách để trốn chạy khỏi cái địa ngục CS thì đối với người dân Miền Bắc những nơi bị coi là tận cùng địa ngục ở Miền Nam lại là thiên đàng của người dân Miền Bắc. Lúc bấy giờ dầu bị CSVN ngăn cấm, họ vẫn tranh nhau, tìm cách đi “chui” vào Miền Nam để sinh sống.
 
Cha không những có một cuộc sống đơn sơ, bình dị, tính tình khiêm tốn mà còn rất nhẫn nhục – mặc dầu đã là một linh mục nhưng có những lúc Cha vẫn phải ra giữ xe và bị khách chửi mắng thường xuyên nhưng Cha vẫn vui vẻ chu toàn việc làm của mình.
 
Trãi qua những tháng năm dài khốn khó, khổ cực, … khi chưa phải là một vị linh mục thì Cha đã tỏ ra là một con người có ý chí, dấn thân vào con đường tu tập, quyết tâm đem đạo vào đời để phục vụ, để đem niềm vui đến cho con người và với tinh thần học hỏi, cầu tiến Cha đã được sắp xếp cho đi tu học tại Roma. Sự có mặt của Cha Khải ở hải ngoại là một cơ duyên đưa Cha đi, đem Cha đến với cộng đồng Người Việt tỵ nạn với sứ mạng làm bùng lên ngọn lữa đấu tranh cho Việt Nam.
 
Melbourne
09/08/2013
Ghi chú: “Những điều chưa biết” nêu ra dưới đây, đối với một số người có thể là những điều đã biết rồi.

MẶT THẬT CỦA ĐOẢNG CỘNG SẢNG

Trầm Hương Thơ | 03:33 | 0 nhận xét
Thư của một blogger gửi Đại sứ quán Thụy Điển

Blogger Florencia Knightingale là người ngoài cùng bên trái.

Dưới đây là thư của blogger Nguyễn Vũ Hiệp (tên Facebook: Florencia Knightingale) gửi Đại sứ quán Thụy Điển tại Việt Nam để xin lỗi vì anh đã không thể có mặt tại cuộc tiếp xúc sáng nay của Đại sứ quán với đại diện Mạng lưới blogger Việt Nam.
* * *


Thân gửi bà Elenore Kanter, quan chức Đại sứ quán Thụy Điển tại Việt Nam,


Tôi vừa làm lỡ cuộc hẹn của chúng ta sáng nay. Chân thành xin lỗi bà và quý cơ quan vì sự việc đáng tiếc ấy. Xem chừng buổi trò chuyện bất thành của chúng ta đã làm một số thế lực bất lương khó chịu. Một tốp cảnh sát và mật vụ hùng hậu vừa gửi tới tôi một giấy mời “làm việc” đột xuất, vì một lý do bí ẩn nào đó mà họ nhất định không chịu nói ra. Tuần trước, một “lời mời” đường đột tương tự đã tình cờ làm lỡ cuộc gặp của tôi với Đại sứ quán Hoa Kỳ. Rút kinh nghiệm đau thương, sáng nay, tôi cương quyết từ chối.


Vì vậy, lúc này đây, tôi đang bị giữ ở nhà bằng vũ lực. Các anh mật vụ cho biết: họ được lệnh quản thúc tôi tại gia. Cơ bắp của họ chỉ cho tôi có hai lựa chọn: hoặc đến trụ sở công an để “làm việc” – vì cái lý do mà chỉ có họ mới biết; hoặc ngồi trong nhà, chờ buổi sáng trôi qua, và viết thư xin lỗi này.


Tôi không hiểu vì lý do nào mà những ngày này, sau khi giáng xuống vô vàn bản án chính trị thẳng tay, chính phủ nước tôi lại sợ một bản tuyên bố về quyền con người đến thế. Chúng tôi, các blogger Việt Nam, tin rằng họ sẽ phải sớm trả lời trước nhân dân và thế giới tiến bộ.


Mong Đại Sứ quán Thụy Điển, một người bạn đáng tin cậy của những người Việt Nam yêu tự do, hòa bình và công lí, giúp tôi chuyển câu hỏi này tới chính phủ nước tôi. Gửi trực tiếp thật khó, vì đôi tai của họ thường đóng kín với người dân thường.


Thân mến,
F.K.
________________________

Trước cổng Đại sứ quán Thụy Điển ở Hà Nội sáng nay, 7/8/2013.
Police in front of the Swedish Embassy in Hanoi this morning.
Ảnh: Blogger Nguyễn Chí Đức (nick Đông Hải Long Vương)

8h30: Blogger Nguyễn Vũ Hiệp (tên FB là Florencia Knightingale) bị hơn 20 nhân viên công an chặn cửa.
9h10: Công an đưa giấy mời Nguyễn Vũ Hiệp đi làm việc. Khi anh từ chối, họ bèn giữ anh trong nhà, không cho ra ngoài.
Cùng lúc, blogger Lê Dũng (Lê Dũng Vova) được 5 công an theo sát khi anh bước chân ra đường.
9h22: Trước cổng Đại sứ quán, theo quan sát của nhân viên Sứ quán, có ít nhất 8 nhân viên công an và không rõ là có bao nhiêu dân phòng cũng như công an mặc thường phục.
Quan chức Đại sứ quán cho biết họ để cổng mở, và rất vui được đón các blogger Việt Nam.
9h30: Bốn người của Đại sứ quán (gồm cả quan chức và nhân viên) đã ra cổng đón các blogger.
9h45: Một nhóm 5 blogger Việt Nam đã vào được trong Đại sứ quán, gồm: Nguyễn Thu Trang, Nguyễn Đình Hà, Lê Hồng Phong, Nghiêm Ngọc Trai, Nguyễn Văn Viên.
Một số người nước ngoài đi ngang qua khu vực Đại sứ quán, muốn vẫy taxi nhưng taxi nào cũng bị công an xua đi, không cho đỗ.


Hình ảnh đại diện Mạng lưới bloggers Việt Nam trao Tuyên bố 258 cho bà Elenore Kanter, phó Đại sứ Thụy Điển. (Hình ảnh gửi từ máy tính trong nhà riêng của bà Phó Đại sứ, theo đề nghị của bà, để tránh việc CA tịch thu máy ảnh).