http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

Sững sờ trước những cái ''nhất'' của Việt Nam so với thế giới

Trầm Hương Thơ | 09:16 | 0 nhận xét
SAIGÒN - Choáng với những "thành tích kinh dị" của VN so với thế giới, nghe qua đã thấy giật mình: Tỷ lệ nạo phá thai cao nhất, giá sữa, giá đất, giá thuốc cao nhất. .. !!!

Giá bất động sản Việt Nam thuộc hàng cao nhất thế giới. Giá nhà đất tăng lên hơn 100 lần trong vòng 20 năm.

Giá nhà ở trung bình cao hơn 25 lần so với thu nhập bình quân hàng năm của người lao động.

Đồng thời, giá nhà ở Việt Nam lớn hơn gấp 5 lần so với các nước phát triển và gấp 10 lần so với nước chậm phát triển. 

Giá cho thuê văn phòng tại Hà Nội và TP.HCM vào hàng đắt đỏ nhất thế giới. TP.HCM đứng ở vị trí 27 (417 euro/m2/năm) và Hà Nội ở vị trí 32 (371 euro/m2/năm). 

Ở Đông Nam Á, Hà Nội và TP.HCM chỉ đắt đỏ sau Singapore (thứ 6). 

Lãi suất Việt Nam “khủng” nhất thế giới. Kể từ năm 2011 và quý 1/2012, lãi suất cho vay thông thường tại Việt Nam lên tới hơn 20%/năm, cao hơn gấp từ 3 - 4 lần so với các nước trong khu vực như Trung Quốc, Thái Lan, Malaysia… 

Việt Nam được xếp vào top 5 nước hạnh phúc nhất thế giới (Global Happiness Index). Tuy nhiên đây mới chỉ là bề nổi. Hiện Việt Nam vừa mới vượt qua mức thu nhập thấp để lên mức trung bình. 

GDP bình quân đầu người của Việt Nam tính theo sức mua chỉ bằng 3/4 của Philippines, hay Indonesia, khoảng 1/3 của Thái Lan, 1/5 của Malaysia năm. 
Tỷ lệ trẻ em chết đuối ở Việt Nam cao nhất khu vực Đông Nam Á. 

Cứ mỗi ngày lại có 10 trẻ em tử vong vì chết đuối, độ tuổi từ 7- 15. 

Việt Nam là quốc gia có tổng số phương tiện trên đầu người cao nhất thế giới, đặc biệt là xe máy. Theo Tổ Chức Y Tế Thế Giới, tai nạn giao thông ở Việt Nam được coi là cao nhất thế giới. 

Mỗi ngày trung bình có 31 người chết vì tai nạn xe cộ,chủ yếu là xe gắn máy. Thành phố HCM còn được mệnh danh là "the motorbike capital of the world" !! 

Việt Nam là 1 trong 2 nước xuất khẩu gạo nhiều nhất thế giới nhưng gạo Việt Nam lại rẻ nhất trong số 5 nước xuất khẩu gạo nhiều nhất thế giới, theo thứ tự là Thái Lan, Ấn Độ, Việt Nam, Mỹ và Pakistan. 

Cũng với sự giúp đỡ của Google Trends có thể thấy người Việt đam mê công nghệ nhất thế giới. Thử với từ khóa "3G", Việt Nam lại đứng đầu danh sách những nước tìm kiếm từ khóa này. 

Thử với từ khóa "Iphon" (vì người Việt viết sai tiếng Anh) thì Việt Nam đứng số 1, còn với từ khóa đúng là iPhone thì Việt Nam đứng thứ 3. 

Việt Nam là nước đứng đầu thế giới về nạn gian lận click chuột trong quảng cáo (Click Fraud), lượng click gian lận chiếm tới 48.3% trong tổng lượng nhấp chuột, theo khảo sát năm 2009. Con số này bỏ xa Canada với 27.7%, Hoa Kỳ thứ ba với 25.6%. Các công ty dùng dịch vụ quảng cáo mạng phải trả tiền quảng cáo theo số lượng các cú click chuột, gian lận này khiến họ phải chịu thiệt hại nghiêm trọng. 

Giá xe hơi ở Việt Nam đang đắt nhất thế giới, gấp hơn 2 lần so với các nước phát triển và khoảng 1,5 lần so với các nước trong khu vực ASEAN. 

Để sở hữu chiếc Honda Civic 1.8, khách hàng Hà Nội phải bỏ ra trên 925 triệu đồng, đắt gấp 2 lần chi phí của người dân New York, Mỹ. 

Giá bán lẻ sữa ở Việt Nam đang ở mức cao nhất thế giới: giá bán lẻ trung bình là 1,4 USD/lít, trong khi Trung Quốc là 1,1 USD, Ấn Độ: 0,5 USD, các nước Âu - Mỹ từ 0,5-0,9 USD/lít. Hiện giá sữa ở Việt Nam cao gấp đôi Malaysia và gấp 1,5 lần so với Thái Lan. 

Giá thuốc Tây tại Việt Nam thuộc hàng đắt nhất thế giới. 

Theo khảo sát năm 2010 của Tổ chức Y tế thế giới với 7 nhóm thuốc thông dụng (trong đó có kháng sinh) cho thấy, giá thuốc tại Việt Nam cao gấp từ 5 đến 40 lần so với thế giới. 

Việt Nam là nơi có giá thuốc lá rẻ nhất thế giới cũng là nơi có thể mua thuốc lá dễ nhất thế giới. Hiện giá bán tối thiểu đối với mỗi bao thuốc lá điếu bao cứng là 4.050 đồng và bao mềm là 3.450 đồng. 

Tỷ lệ nam giới hút thuốc ở Việt Nam thuộc hàng cao nhất thế giới với 47,8%. Việt Nam có hơn 40.000 người tử vong mỗi năm do thuốc lá. 

Việt Nam đứng top 10 không khí bẩn nhất thế giới. Về ảnh hưởng của chất lượng không khí, Việt Nam đứng thứ 123 trong bảng xếp hạng, chỉ xếp trên 9 nước khác. 

Về tổng thể môi trường, Việt Nam đứng vị trí 79. Yếu tố thứ ba, chất lượng nước ảnh hưởng đến sức khỏe, Việt Nam được xếp hạng 80. Lượng khói bụi và mức độ ô nhiễm tại Hà Nội gấp nhiều lần cho phép.

Việt Nam được coi là thiên đường ẩm thực châu Á, thành phố Hồ Chí Minh là một trong thanh phố có ẩm thực đường phố ngon nhất thế giới. 

Theo các tạp chí và báo nước ngoài, thịt chuột, tiết canh lòng lợn, mì dế rán và trứng vịt lộn của Việt Nam luôn là một trong số các món ăn được cho là kinh dị nhất trên thế giới. 

Nhiều người tỏ ra e dè, ngần ngại không dám thưởng thức khi trông thấy vịt con đã thành hình đủ lông đủ cánh trong quả trứng.

Nhiều du khách nước ngoài còn rất sợ món thịt chó và mắm tôm. Họ không thể hiểu tại sao người Việt lại “làm thịt” con vật nuôi trong nhà. 

Tuy nhiên, đây lại được coi là món ăn "truyền thống", rất hấp dẫn, đặc biệt là đối với dân nhậu các tỉnh phía Bắc. 

Người Việt có thói quen mua vàng dự trữ và Ngân Hàng Nhà Nước VN ước tính rằng có đến 1000 tấn vàng cất giấu trong nhà người dân. 

Trong năm 2011, Việt Nam cũng xuất khẩu khoảng 35 - 38 tấn vàng. 

Lạm phát chung của Việt Nam ở nhóm 4 nước cao nhất thế giới, trong khi năm 2010 đứng thứ 17/182 nước. Theo ADB, lạm phát ở châu Á năm 2011 ở khoảng 3-6%. 

Trong đó, Việt Nam ghi nhận mức lạm phát cao nhất trong khu vực với 20,8%. Ảnh: Giá các mặt hàng tăng mạnh những năm qua. 

Chỉ xếp sau Trung Quốc và Mexico, các doanh nhân và chủ doanh nghiệp Việt Nam được xếp vào diện bị stress (căng thẳng) nhất thế giới trong năm 2009. 72% doanh nhân Việt Nam được hỏi đã cho rằng họ rất căng thẳng bởi nhiều sức ép trong môi trường kinh doanh. Họ chỉ có 1 tuần/năm dành cho nghỉ ngơi, du lịch, trong khi các doanh nhân vùng Bắc Âu có tới 3 tuần/năm. Ảnh: Các doanh nhân Việt Nam. 

Với mức tiêu thụ 2,7 tỷ lít bia trong năm 2010, khoảng 24 lít trên/đầu người/năm, bằng 1/10 so với châu Âu, Việt Nam đã trở thành nước thứ ba có sản lượng tiêu thụ bia cao nhất châu Á, sau Nhật và Trung Quốc. 

Trong đó 4 thành phố Hà Nội, TP.HCM, Cần Thơ, Đà Nẵng năm nay dự báo tiêu thụ 300 triệu lít với tổng trị giá 7.250 tỷ đồng.

Việt Nam hiện có 350 cơ sở sản xuất bia phục vụ thị trường 88 triệu dân. Việt Nam được dự báo sẽ trở thành thị trường tiêu thụ bia lớn nhất thế giới của hãng bia Heineken. 

Sau 10 năm, tỉ lệ suy dinh dưỡng thấp còi ở trẻ em dưới 5 tuổi cũng đã giảm 14% (xuống còn 29,3%) năm 2010 nhưng Việt Nam vẫn nằm trong số 36 quốc gia có tỷ lệ suy dinh dưỡng thể thấp còi trên phạm vi toàn cầu. 

Việt Nam thuộc nhóm nước có tỷ lệ chi cho giáo dục cao nhất thế giới. Trong vòng 12 năm qua (từ 1998 - 2010), Nhà nước tăng dần đầu tư GD-ĐT từ mức hơn 13% lên 20% tổng chi ngân sách nhà nước. Đến nay đã có khoảng 1,6 triệu HS, SV có hoàn cảnh khó khăn được vay vốn với số tiền 18.000 tỷ đồng. 53% số học sinh, sinh viên được miễn giảm học phí.

Tuy vậy tỷ lệ thi trượt đại học ở Việt Nam lại cao nhất thế giới. Hơn thế, là quốc gia nghèo và trình độ dân trí thấp, nhưng hằng năm Việt Nam có hàng vạn sinh viên đi… du học tốn kém.




(Nguồn: GiaoDucVN.net)

Thứ trưởng Bộ ngoại giao "ăn nhậu đạm bạc" trên tàu HQ 571

Trầm Hương Thơ | 02:22 | 0 nhận xét

Chỉ vài giờ trên trang facebook New Vietnam đăng tải hình ảnh "ăn nhậu" của đương kim Thứ trưởng Bộ ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của cộng đồng mạng.

Dù đang trên cương vị là đương kim Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Ở Nước Ngoài, kiêm Chủ tịch Ủy ban UNESCO Việt Nam, nhưng cộng đồng mạng bất ngờ với những hình ảnh ăn nhậu khá đạm bạc của Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn.

Không như dư luận xã hội hay hình dung về cảnh ăn nhậu của quan chức Việt Nam, mồi nhậu chỉ là dĩa dưa leo, dưa hấu, rau muốn luộc, với vài dĩa thịt, nhắm với chai rượu Vodka mang tên theo cảm hứng từ Tổng thống Nga... Putinka.

Tham dự cuộc vui này còn có các gương mặt quen thuộc được mệnh danh là "bộ sậu tuyên truyền chống phản động" và kêu gọi cho tinh thần "hòa hợp, hòa giải dân tộc" như Nguyễn Phương Hùng- người sáng lập trang mạng mang tên KBCHN.


Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn "khoe" chai rượu Putinka để mở đầu cuộc nhậu, bên cạnh là người đội nón được báo chí chính thống ca ngợi là "Việt kiều yêu nước" Nguyễn Phương Hùng.

Chai Putinka của Nga giá cũng tương đối "bèo" trên thị trường nếu là hàng nhái

Anh chị em...1..2...3.. Dzô

Bác đang nhìn "chúng cháu hành quân"

Tình hình "hòa hợp, hòa giải dân tộc" và "chống phản động" đang tiến triển tốt phải không các đồng chí?

Cập nhật: 
Một độc giả vừa gửi đến blog Cùi Các thêm một bức ảnh và cho biết: Cuộc ăn nhậu này được thực hiện trên chiếc tàu Trường Sa HQ-571 của Hải Quân Việt Nam trong một "chuyến công tác" ra đảo Trường Sa vào trung tuần tháng 4 vừa qua . Qua các cánh cửa sổ thì có thể biết, cuộc ăn nhậu này kéo dài từ lúc bên ngoài trời còn sáng cho đến khi trời tối.

Nguồn: Cùi Các

Thâm cung bí sử về Hồ vừa được bạch hóa

Trầm Hương Thơ | 02:08 | 0 nhận xét


Thâm cung bí sử về xác ướp của tên cáo hồ vừa được bạch hóa, thì ra là một thằng chệt chuột cống, mang virus cộng sản vào Việt nam là để thôn tính Việt Nam thông qua đám thái thú đang hút máu người. Mời Xem:

Những bí mật bên trong xác ướp HCM
*****
!!!!!!!!
Ngày 12 tháng 8 năm 1969, Bộ Chính Trị đảng CS Việt Nam công bố trước hội đồng chính phủ, chủ tịch Hồ Chí Minh đang lâm sàng nguy cơ bệnh nặng. Ông được những y sĩ Trung Quốc và Liên Xô điều trị chu đáo, nhưng bệnh vẫn không tuyên giảm. Mọi chăm sóc đều không kết quả, tình trạng bệnh nhân nằm trên báo động đỏ. Mặc dù đội ngũ y khoa bậc nhất Trung Quốc đã đem hết khả năng y nghiệp cũng đành tuyệt vọng. Thủ tướng Chu Ân Lai (周恩来) lo lắng không yên tâm vì sợ có kẻ cướp lấy xác ông Hồ.

Trước đó vào những ngày 24 – 26/8/69, Bắc Kinh đã gửi hai phái đoàn y sĩ đến Hà Nội. Thực sự một trong hai nhóm này do tình báo Hoa Nam phối trí điều động để bảo vệ và nếu cần cướp xác Hồ Chi Minh đưa về Bắc Kinh. Cho đến nay vẫn còn nhiều người chưa biết ông Hồ Chí Minh thực sự là ai.

Người họ Hồ từ đâu đến? Tại sao họ Hồ lại xuất hiện tại Việt Nam ? Do thế lực chính trị nào? Vì lý do nào Bắc Kinh sợ hãi, phải đích thân gửi lực lược cảm tử tình báo Hoa Nam bảo vệ cẩn mật họ Hồ [1]. Ngày nay cảnh tượng Việt Nam đang dần dần mất lãnh thổ, lãnh hải và chủ quyền cho phép chúng ta nghi ngờ là họ Hồ đã do Mao Trạch Đông tạo dựng lên để cướp chính quyền Việt Nam và đô hộ nhân dân Việt Nam.

Cuối tháng 8 năm 1969, bệnh của Hồ Chí Minh càng lúc trầm trọng. Bệnh lý không hề thuyên giảm. Tất cả dược phẩm Đông-Tây điều trị không còn hiệu quả mặc dù khả năng y khoa Trung-Xô cũng có hạng. Thủ tướng Chu Ân Lai thúc giục những chuyên gia Y khoa chăm sóc khẩn cấp.

Qua ngày 31/8, Chu Ân Lai tiếp tục gửi thêm nhóm thư ba với những chuyên gia nổi tiếng, có Giáo sư Ngô Gia Bình (吴阶平- Wu Jieping)tổng giám đốc Trung Quốc Học viện Khoa học, Y khoa Bắc Kinh. Nhóm này đến Hà Nội bằng một chiếc máy bay chuyên dụng, đặc biệt cung cấp dụng cụ cấp cứu, dược phẩm hảo hạng, xúc tác thêm phần hô hấp của Hồ Chí Minh, để điều trị kéo dài hơi thở.

Ngày 01 tháng 9, Chu Ân Lai đích thân nghe Giáo sư Ngô Gia Bình (吴阶平- Wu Jieping)báo cáo qua điện thoại. Cuối cùng Bắc Kinh cho triệu tập các chuyên gia nghiên cứu và thảo luận Khoa học, Y khoa. Chu Ân Lai lấy quyết định gửi tiếp theo bốn nhóm y sĩ, mang theo một số chuyên gia, chuyên khoa, thiết bị tối tân, dược phẩm Đông y. Chuyến bay đặc biệt này đến Hà Nội vào sáng sớm ngày 02 tháng 9/1969.[1]

> Con người thực của Hồ Chí Minh mắt phải lớn, mắt trái nhỏ, môi dày với trạng thái bi quan. Còn chân dung Hồ Chí Minh người dân Việt Nam thường thấy, hai mắt đều nhau và môi mỏng, mồm chếch mép có trạng thái lạc quan. Hy vọng nhân dân Việt Nam sáng suốt nhận định, đừng vội nhận ông ta là “Cha già dân tộc”, hình dung 5.000 văn hiến chỉ có một Hồ Chí Minh. Ông cũng chưa xứng đáng để gọi “Cha già nhân dân”, hai chữ “nhân dân” vốn nguyên bản Hán. Hình ảnh nguồn: Hoa Nam .
>
> Theo báo cáo của Giáo sư Ngô Gia Bình (吴阶平- Wu Jieping), tình hình sức khỏe họ Hồ đã xấu đi nhiều, nhưng nhờ chăm sóc đúng liều lượng thuốc, nên cuộc sống kéo dài được thêm một năm nữa. Họ Hồ đã bệnh hai năm qua và ngày nay đã đến thời kỳ cuối.

> Các cấp lãnh đạo Việt Nam đã chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả vấn đề đều được tham khảo, phải xem xét làm thế nào để tiết kiệm ngân khoản chi phí cho tang lễ của họ Hồ. Tình hình Việt Nam lúc bấy giờ quá lệ thuộc vào Trung Cộng, nền kinh tế không phát triển, lạc hậu về khoa học, kỹ thuật, công nghệ, sản xuất, tất cả đều bị đình trê. Trong hoàn cảnh chiến tranh, đảng CSVN hầu như không có khả năng giải quyết những vấn đề quan trọng của đất nước. Xã hội chỉ biết tiêu thụ không biết sản xuất, sống theo nhịp tim thoi thóp với tiền viện trợ của Trung Cộng và Liên Xô.

> Hai năm trước, vào ngày 14 tháng 9 năm 1967, Nhà nước CS Việt Nam đã lặng lẽ đưa một nhóm chuyên gia Y khoa đi Liên Xô để thực hiện công tác đặc biệt là nghiên cứu kỹ thuật ướp xác. Những chuyên gia của Viện Nghiên Cứu Lăng Lênin tận tình giúp đỡ, khuyến khích đồng nghiệp. Sau bảy tháng đào tạo kỹ thuật, nắm vững phương pháp lưu trữ các bộ hài cốt trong vòng 15-20 giờ đầu tiên, sau khi một người ngừng thở.

> Nhóm chuyên viên Y khoa học xong trở về Việt Nam tiếp tục học tập, nghiên cứu tỉ mỉ về môi trường, về khí hậu nhiệt đới của Việt Nam, và thực hiện phương pháp đặc trưng ướp xác đã học được tại Viện Nghiên Cứu Lăng Lênin, Liên Xô.
> Và trước đó vào tháng 6 năm 1968, đảng CS Việt Nam bí mật thành lập một nhóm kỹ thuật đặc biệt có nhiệm vụ chuyên sâu, nghiên cứu phương pháp ướp xác, chủ yếu làm thế nào lưu trữ xác ướp Hồ Chí Minh trong thời gian, vĩnh viễn vô trùng, dù trong môi trường nhiệt đới.
> Vào thời điểm 1967, các nhà lãnh đạo Việt Nam suy nghĩ cho rằng:

> – Nếu như Hồ Chí Minh chết quá sớm, lăng mộ chưa được xây dựng, riêng nhóm kỹ thuật ướp xác phải có phương thức bảo vệ an toàn. Điều này, yêu cầu tiêu chuẩn cẩn mật, kỹ thuật cao, để duy trì một xác ướp với nhiệt độ ổn định 16 độ C, hoặc trừ dưới 0,2 độ; phải được giữ tuyệt đối vô trùng, độ ẩm ổn định duy trì ở mức 75% tại nơi lưu xác, bằng không xác ướp sẽ bị hư hao thối nát.
> Khi ấy Đại tướng tư lệnh Chu Đức, người bạn cũ của thiếu tá quân báo Hồ Quang (Hồ Chí Minh) phúng điếu một câu đáng ghi nhớ: > – Vốn họ Hồ khi sống đã thối nát rồi, bây giới không có lý do gì mà sợ xác chết ấy thối nát! >> Ngày 08 tháng 9 năm 2010, trên trang 7 của tác giả: Cố Tô Niên(顾祖年- GU Zu), tiêu đề ghi rõ: “Xác ướp Hồ Chí Minh không còn lưu trữ bí mật tại Việt Nam “. Nội dung luận về xác ướp Hồ Chí Minh đã bí mật di chuyển khỏi Lăng Ba Đình Hà Nội, những nghi vấn, xác chết Hồ Chí Minh đang lưu trữ ở đâu hay đã thủ tiêu từ lâu, những chân dung nào của Hồ Chí Minh, liên hệ thế nào với Hoa Nam, và ông là ai. Loan tải trên Thường Châu Vân Báo (常州晚报) nhiều kỳ. Nguồn: Thường Châu Vân Báo.

> Vào năm 1968, nhà nước CS Trung Quốc bắt được mùi xác ướp, hối hả, bí mật đưa chuyên gia Y khoa đổ xô vào Việt Nam . Trung Quốc lấy cớ bảo vệ xác chết của họ Hồ, nhưng thực chất là để tiếp cận phương pháp ướp xác. Thứ nữa, Trung Quốc muốn bảo vệ sự nghiệp họ Hồ sau khi chết, để tiếp tục bưng bít đầu mối câu chuyện bí ẩn nấp đàng sau lưng những huyền thoại mập mờ, không bình thường về nhân vật này.

> Nhiều thập niên qua, tình báo Hoa Nam tạo ra rất nhiều huyền thoại về họ Hồ, đưa đến tình trạng người dân Việt Nam mơ hồ, tưởng ông ta sống nghèo trong mái nhà tranh tại Bắc Bộ Phủ, trong cảnh thiếu thốn điều kiện vật chất. Họ Hồ trở thành thánh nhân của Việt Nam và để rồi bây giờ đảng CS Trung Quốc lo lắng sức khỏe cho tác phẩm huyền thoại do chính tay họ dựng lên, một tác phẩm của sự dối trá, bịp bơm vĩ đại.

> Trong lúc bối rối, Chu Ân Lai tiếp nhận chỉ đạo của Mao, từ Quân Ủy trung ương (CPC) gửi khẩn cấp chuyên gia Y khoa đến Việt Nam. Vào thời điểm đó, đội ngũ chuyên gia Y khoa Trung Quốc được lệnh túc trược ngày đêm, bảo vệ xác chưa nguội của Hồ Chí Minh. Nói rằng để chăm sóc cho Hồ Chí Minh, nhưng thực chất là để ngăn ngừa không cho lộ bí mật thân thế thực sự của Hồ Chí Minh. Cử chỉ này cho thấy Trung Cộng rất sợ hãi, bởi vì Liên Xô cũng chờ đợi giờ phứt này để phát hiện thây ma kịch sĩ chính trị đã cướp chính quyền Việt Nam. Liên Xô là đồng minh CS cũng phải ngỡ ngàng trước hành động quá liều lĩnh của Trung Cộng.

> Hồ Chí Minh đang hấp hối, nhưng thật không may cho Trung Cộng, bốn nhóm chuyên gia Y khoa mới bay đến Quảng Tây, được tin Hồ Chí Minh ngừng thở, vào lúc 9 giờ 47 sáng. Ngày hôm đó nhằm ngày 02 tháng 9 năm 1969, ngày Quốc khánh của CS Việt Nam . Kết quả chiếc máy bay phải quay đầu trở về Bắc Kinh. Chính phủ CS Việt Nam bối rối liền ngăn chặn, đề phòng dư luận dân sự hay bất ổn nội bộ trong đảng CS Việt Nam, Ban bí thư Đảng, lấy quyết định dời lại ngày khai tử Hồ Chí Minh, chính thức vào ngày 03 tháng 9 năm 1969.
> Đảng CSVN lên kế hoạch tang lễ cấp nhà nước, cử hành ngày 09 tháng 9 năm 1969. Điện văn ngoại giao gửi đi các đại sứ quán, thông báo Hồ Chí Minh qua đời.

> Điện tín của Mao Trạch Đông gửi Hồ Chí Minh:

> – Trong quá trình anh bệnh tật, chúng tôi đã gửi một bác sĩ tốt nhất của Trung Quốc, đến Việt Nam chữa trị cho anh. Chúng ta đồng chí, hữu nghị Trung-Việt, và anh em”.

> Phái đoàn Trung Quốc, gồm có: > – Ông Lý Tiên Niệm (李先念), thành viên của Bộ Chính trị, Quân Uỷ Trung ương (CPC), và Phó Thủ tướng của Hội đồng Nhà nước, đứng đầu đảng, và phái đoàn chính phủ tham gia tang lễ cấp nhà nước của Việt Nam.

> – Ông Chu Ân Lai cũng phá vỡ các thông lệ, ngày 04 tháng 9/1969, đích thân đã dẫn đầu một phái đoàn Quân Ủy Trung ương (CPC), bay tới Hà Nội chia buồn. Tháp tùng có các thành viên đoàn đại biểu Bộ Chính trị, và Quân Ủy Trung ương (CPC) cùng các Ủy ban Quân sự Trung ương.

> – Ông Phó Chủ tịch Diệp Kiếm Anh (叶剑英) và Quân Ủy Trung ương (CPC), – Ông Vi Quốc Thanh (韦国清- Wei Guoqing), thành viên giám đốc khu tự trị dân tộc Choang, và nhân dân cách mạng Quảng Tây.

> Phái đoàn Liên Xô:

> – Ông Jie Bofu, Quân Ủy Trung ương CS Liên Xô, và một nhóm chuyên gia ướp xác của Viện nghiên cứu Lăng Lenin, đến Hà Nội.

> Trong khi xác chết của Hồ Chí Minh vẫn còn nằm đó, các chuyên gia Liên Xô thảo luận đặt vấn đề có nên chuyển phần thi thể của Hồ Chí Minh đưa đi Moscow để ướp xác, bởi vì Việt Nam đang trong thời kỳ chiến tranh. Nhưng các nhà lãnh đạo Việt Nam không đồng ý với chương trình này. Vì vậy, Liên Xô khẩn cấp đưa dụng cụ ướp xác, và thiết bị chuyển qua bằng đường hàng không đến Việt Nam .

> Hồ Chí Minh nằm trong quan tài pha lê, tang lễ cử hành tại Quảng trường Ba Đình Hà Nội. Báo chí Hoa Nam được dịp bốc thơm: “Bác Hồ nằm trong pha lê, mặt hồng hào, như là giấc ngủ thanh thản”. Tưởng tượng phong phú của những tên tình báo Hoa Nam , chủ yếu hướng dẫn dư luận vào nguồn thiện cảm, thổi phồng những thành tích của ông ta.

> Diễn biến của quan tài pha lê.

> 1 – Hồ Chí Minh chết vào thời điểm chiến tranh, lăng mộ chưa đặt viên đá xây dựng, trước mắt xác họ Hồ sẽ không thoát khỏi các vụ đánh bom của máy bay Mỹ. Muốn bảo vệ quan tài, đảng CS Việt Nam phải di chuyển vào hang núi sâu, cách Hà Nội 30 km. Đôi khi phải đem quan tài chạy trốn ra khỏi núi, tạm lánh lẩn quẩn trong cánh rừng lân cận, vì núi bị đánh bom sập. Muốn tránh được bom đạn cũng khó. Lúc này những chuyên viên Hoa Nam phụ trách bảo vệ quan tài.

> Những ngày đó tình báo Hoa Nam báo cáo, quan tài pha lê chứa thi thể họ Hồ đã bị đánh cắp ngay từ giờ đầu tiên sau khi di chuyển đến hang núi. Và một thi thể khác được thay thế đặt vào quan tài pha lê. Thi thể họ Hồ đã có mùi hôi tanh, đã bắt đầu rữa đang khi di chuyển đến nơi trú ẩn. Trong khi ấy những chuyên viên Y khoa cứ thế tiếp tục ướp xác của kẻ vô danh. Trong điều kiện ướp xác thiếu phương tiện, không ổn định duy trì ở mức 16 độ C, theo phương thức xác ướp cần phải có, khí hậu miền nhiệt đới ngày nóng, đêm lạnh bất thường, hình dung chung thi thể không thể lưu giữ tốt tươi được.

> 2 – Một lần nữa đảng CS Việt Nam di chuyển xác họ Hồ đến nơi an toàn, tạm thời xây dựng trong một khu rừng nhiệt đới, quan tài thi thể Hồ Chí Minh được chôn sâu dưới trong lòng đất. Ngay sau đó, nhóm bảo vệ ngôi mộ họ Hồ, xác nhận rằng:

> – Quân đội Mỹ cho lính nhảy dù xuống cách ngôi mộ 2 km, để tìm phi công bị bắn rơi. Đảng CS Việt Nam sợ ngôi mộ họ Hồ bị lộ, nhanh chóng lấy quyết định quật mồ di chuyển nơi khác.

> Nhưng tình báo Hoa Nam tiết lộ:

> – Không phải quân đội Mỹ nhảy dù xuống cách ngôi mộ 2 km, chính là KGB nguỵ trang lính Mỹ, đã quật mồ cướp xác, để làm thử nghiệm, tìm nguồn cội, xuất xứ của kẻ thay xác họ Hồ là con nhà ai, và đối chiếu nắm trò tàn của Nguyễn Ái Quốc (Нгуен Ай Куок), đã qua đời năm 1932, tại nhà tù Hương Cảng, hưởng dương 40 tuổi (1892-1932), hiện đang lưu trữ tại nghĩa trang Kuntsevo Moscow.

> 3 – Lần này, chuyển xác họ Hồ vào sâu trong hang động bảo vệ an toàn hơn, đồng lúc cho sửa chữa con đường núi bí mật, để vận chuyển quan tài pha lê trên xe bọc thép, thông qua một khoảng ngắn nhất của ngọn núi này, và sau đó lập tức phá hủy để bít lối đi của người dân địa phương. Hang động được canh phòng cẩn mật, và được sửa chữa lại cho tạm ổn tiêu chuẩn ướp xác. Bằng cách này, chiếc quan tài pha lê đã được giữ bí mật, mọi đảm bảo an ninh đã tuyệt đối, chờ đến khi kết thúc chiến tranh sẽ di chuyển về Hà Nội.

> 4 – Ngày 29 tháng 8 năm 1975. Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh đã hoàn thành, quan tài pha lê được chính thức chuyển vào lăng mộ.

> Như vậy, từ tháng 9 năm 1969 đến tháng 8 năm 1975, cái xác của Hồ Chí Minh, phải trải qua 5 năm sương gió, và một năm chôn vùi dưới đất sâu. Việc bảo quản hài cốt đương nhiên không được trọn vẹn và bị hư hao nghiêm trọng. Có thể xác nhận cho đến nay xác họ Hồ đã được chôn xuống, và bị quật mồ đến 3 lần, lần thứ 4 ông mới được an nghỉ bình yên. Thi thể họ Hồ biến dạng rất khác thường, mặt gãy, mũi gãy, mồm hô.

> Bác sĩ người Nga Yuri Denisov-Nikolsky [2], chuyên gia nhiều năm kinh nghiệm ướp xác, biết chuyện biến thể chân dung họ Hồ, thú vị phản ảnh:
> – Lý do nào không cho chụp ảnh chính diện xác ướp họ Hồ, mà chỉ được chụp phiến diện nhỉ?

> Trong cuộc chạy đua đi tìm nơi trú ẩn an toàn, không ai có thể phân biệt ai là Hồ 1, Hồ 2 hay Hồ 3. Và Hồ (Nguyễn Tất Thành) xứ Nghệ ở đâu? Việc ướp xác không hề đơn giản. Đội ngũ chuyên viên ướp xác của Việt Nam lại không làm việc đều đặn, thiếu phương tiện, thiếu kinh nghiệm, mặc dù có sự giúp đỡ của chuyên gia Liên Xô, nên việc giữ gìn thi thể hoàn toàn thất bại.

> Hồ Chí Minh chết đi để lại di chúc “yêu cầu mọi người hãy thực hiện hỏa táng”. Nhưng đảng CS vì muốn tạo nên hình ảnh một vị lãnh tụ vĩ đại vì dân, vì nước nên phải lập một ngôi mộ khác thường. Cuộc đời thống khổ tuyệt đỉnh, sau 6 năm chết, Hồ Chí Minh vẫn phải chạy vào hang núi trốn bom đạn 3 lần, bị cướp xác rồi thay da đổi thịt 2 lần, rồi mới nằm yên. Ngày nay người dân Việt Nam có quyền nghi vấn người nằm trong Lăng Ba Đình có phải là Hồ thật hay Hồ giả!

> Nội vụ 5 lần di chuyển hài cốt Hồ Chí Minh, có những sơ hở qui luật an ninh, và nội bộ đảng CS Việt Nam có dấu hiệu hờ hững không đồng tình bảo quản xác ướp quá tốn kém, lại không hoàn hảo. Từ khi Liên Xô sụp đổ năm 1990, xác ướp của họ Hồ báo động một lần nữa xuống cấp theo thời gian khá dài, do chuyên viên Liên Xô không thể tiếp tục hướng dẫn kế hoạch ướp xác chu đáo.

Đối mặt với tình hình này, những chuyên gia Việt Nam rất khó khăn vượt qua khả năng kinh nghiệm. Một lần nữa những chuyên gia Liên Xô, trực tiếp giúp đỡ và trao công thức mới ướp xác. Cho đến nay, Việt Nam đã đào tạo chuyên gia, hy vọng nắm vững kỹ thuật do chuyên gia Liên Xô hướng dẫn và trao kiến thức mức độ cao hơn. Chuyên gia Việt Nam đã nỗ lực nhưng kết quả khả năng kém, đưa đến sự kiện lưu xác Hồ Chí Minh trở nên khó khăn.

> Hiện nay, chuyên gia ướp xác vẫn lo âu về mỗi một sợi râu, râu sẽ rơi ra khỏi mồng cho nên chải rất cẩn thận, và tóc cũng trong tình trạnh như râu. Một báo động khác, không bao lâu sự hóa trang dung mạo họ Hồ hết tác dụng, dù hiện nay đã sử dụng đến mỹ phẩm thượng hạng, lớp da họ Hồ xuống cấp, cần bảo quản cẩn thận, trước khi tiêm thuốc dưới da, từ đó mỗi khi xuyên kim, xem xét toàn diện xác ướp có kết quả mới an tâm. Không khéo xác ướp biến thành tro bụi!

> Hồ Chí Minh nép mình trong quan tài pha lê, mặc một chiếc áo đại cán, màu vàng kaki, tay đặt trước bụng, một đôi dép lốp trên bàn chân, làm bằng cao su lấy từ vỏ xe hơi, thể hiện người kháng chiến. Cỗ quan tài thủy tinh bao quanh bởi bốn người lính đứng nghiêm làm nhiệm vụ canh chừng, thực chất Hồ Chí Minh đã rã xác và biến mất tự bao giờ, thế đảng CS Việt Nam vẫn cố biện giải còn nguyên vẹn, “trong chiếu xạ ánh sáng mềm mại”.

> Trong nhiều thập kỷ qua, các nhà lãnh đạo đảng CS Việt Nam biết rõ xác ướp này là ai, tuy nhiên họ phải tạo ra một biểu tượng nên họ phải trả giá cao. Họ sẵn sàng chi phí một ngân khoản lớn để bảo vệ uy tín của đảng cho dù người trong quan tài pha lê là một tên vô danh, tình cờ được nằm vào đó để cho dân tộc Việt Nam tung hô muôn năm.

> Quả nhiên muốn bảo quản tốt, họ phải trả một chi phí vô cùng đắt, để rồi sâu đó họ phải chống đỡ những khó khăn cùng lúc phải khéo léo lường gạt.

> Hồ Chí Minh đã chết, nhưng bên trong còn quá nhiều chuyện lố bịch,
> cho đến nay nhiều người Việt Nam , kể cả giới trí thức vẫn thích
> những trò hư cấu về huyền thoại, và Hoa Nam khéo léo xây dựng
> một nhân vật không thực, đầy bí ẩn. Nguồn: Hoa Nam .

> Hồ sơ của tình báo Hoa Nam ghi chú:
> – Hồ Chí Minh trải qua 60 năm đã thực hiện nhiều công tác vĩ đại thành công. Ông trở về cố tổ với tư cách một người bạn Trung Quốc, những chuyến hồi hương dài lâu, đôi khi lưu trú 1-2 tháng trong năm. Chưa ai biết ở triều đình Bắc Kinh có hai đồng chí Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh đứng trên sân khấu với vỡ kịch giả mạo “Tình bạn sâu sắc Trung-Việt”. Ngoài mặt Hồ Chí Minh đóng vai tuồng một chính khách cách mạng nghèo, về đêm ông không khác một đế vương có cung tần mỹ nữ hầu hạ; ông không cần lầu các xa hoa. Đảng CS Trung Quốc vì không muốn họ Hồ lệch hướng ý thức hệ Mao nên đã cho phép họ Hồ được sống về đêm, tung hoành sa đọa, dục vọng v.v… để đương sự sống cân bằng sinh lý đời thường. Sáng hôm sau ông trở lại thân thế một nhà cách mạng nghèo, giàu lòng đạo đức như anh hùng của dân tộc Việt Nam . Bắc Kinh cho đây là một cách khen thưởng hợp lý, bởi cuộc đời họ Hồ dâng hiến quá nhiều cho đảng CS Trung Quốc, và hy sinh cuộc đời để làm tình báo, chấp nhận công tác độc đáo “thay Hán đổi Việt”. CS Trung Quốc hẳn nhiên phải ban ân sủng này để gọi là an ủi cho một kiếp kịch sĩ chính trị.

> Hồ Chí Minh chưa bao giờ kết hôn, nhưng quá nhiều thiếu nữ trẻ đẹp lăn lộn qua thân thể ông. Đời người cần có một lần tổng kết, họ Hồ cũng không ngoại lệ. Ông có hằng trăm bút hiệu và chữ ký; chỉ có ông mới biết ý nghĩa của những bút hiệu này vì chúng ẩn chứa cả ngàn bi kịch của bản thân ông!

> Hồ Chí Minh từng nói với Mao Trạch Đông: “Anh bảo tôi chờ đợi, đến bao giờ mới xem xét việc tôi thành hôn với Tuyết Minh, hay là chờ đến khi thống nhất Việt Nam, khi đó tôi đã tự coi mình cha già dân dộc Việt Nam, thế là tôi không còn dịp lập gia thất, vì vậy khi tôi chết không dùng vòng hoa trắng, thay vào đó vòng hoa màu đỏ”.

> Từ đó họ Hồ sống về đêm. Rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc đã trôi qua đời ông. Một phần lớn do đảng CS Việt Nam dâng hiến, và phần còn lại do CS Trung Cộng lo liệu khi họ Hố đến Trung Quốc. Họ Hồ si tình và chỉ biết ấm ủ trong lòng. Mỗi lần si tình một mỹ nữ ông sáng tạo một bút hiệu và chữ ký. Và từ đó danh sách bút hiệu càng ngày càng dài. Danh sách này là giúp ông tưởng nhớ lại mỗi hương vị ân ái động đào.

> Không ngờ chuyện riêng của họ Hồ được tình báo Hoa Nam , Tô Thành Mẫn thực hiện danh sách thư mục hậu đình đảng CS Việt Nam , trích:

> – Trong danh sách, những mỹ nữ đã lăn qua thân thể họ Hồ, đã có những tiếng van lạy xin trả lại tiết trinh, tiếng khẩn cầu mạng sống, tiếng bi ai than oán, tiếng giận hờn, tiếng khóc xin hồng ân, tiếng xin đừng thủ tiêu, tiếng quyên sinh, và tiếng khúc khích một đêm được làm vợ của họ Hồ, (đảng viên đem vợ dâng hiến cho họ Hồ). Biết bao mỹ nữ thầm lặng nằm xuống nghĩa trang bí mật tại Bắc Bộ Phủ.Cho đến hôm nay, họ Hồ có một danh sách tình Đào-Mận, trên 170 bút hiệu và chữ ký. Quả nhiên họ Hồ sáng tạo danh sách ân ái bí ẩn của một đế vương đỏ, khi họ Hồ còn sống. Không ai khám phá được cuộc đời muôn mặt của ông ta. Hiện danh sách tình Đào-Mận, được Viện bảo tàng Hồ Chí Minh, Hà Nội. Lưu niệm như một kỹ vật lịch sử của đảng CS Việt Nam.[3]

> Đầu năm 1979, tôi đến tỉnh Cao Bằng miền Bắc, vượt biên giới bằng đường bộ,
> nhằm lúc chiến tranh về lại Hà Nội. Được ông Bộ Trưởng Luyện Kim,
> cho đi tham quan Hà Nội, tình cờ thăm lăng Hồ Chí Minh,
> thấy ông nằm trong quan tài pha lê, tại quản trường Ba Đình Hà Nội.
> Chú ý ở thời điểm này, mỗi ngưới sau khi tham quan lăng Ba Đình
> được mua một ổ bánh mì Hồ! Nguồn: Hoa Nam .

> Đảng CS Việt Nam quyết định xây dựng cho ông một ngôi mộ lịch sử. Phong cách kiến trúc kết hợp Lăng Lenin với phong cách Việt Nam . Phần còn lại của lăng mộ Hồ Chí Minh trang nghiêm, nằm ở phía Tây của Quảng trường Ba Đình Hà Nội, lăng mộ chiều cao 21,6 mét, bằng cấu trúc tảng đá màu xanh-màu xám. Ở phía trước lăng có những người lính ngày đêm nghi lễ. Đi chậm trên 33 bậc cấp cho đến cuối.

> Trong phòng lớn chỉ một quan tài bằng kính và Angola, Hồ Chí Minh mặc trang phục quen thuộc (màu áo kaki), tay thẳng xuống bụng, một đôi dép mang dưới chân, làm bằng lốp cao su (giày chiến tranh), bấy nhiêu đó đủ diễn đạt tinh chất của một hạng ngườican đảm tự sáng tạo cho chính mình nhiều huyền thoại.

> Trên cao có biển hiệu “Chủ tịch Hồ Chí Minh” chữ khảm hồng ngọc. Bức phù điêu ngoài trời ghi câu nói nổi tiếng của Hồ Chí Minh: “Không có gì quý hơn độc lập và tự do”. Bây giờ câu nói của họ Hồ vạch trần tính chất phiên thuộc, phản bội dân tộc của Đảng CS Việt Nam !

> Hồ Chí Minh, một trong những hàng tồn kho của CS Trung Quốc,
> nay bị nhân loại đem ra phán quyết về tội sát nhân đẫm máu nhất thế kỷ 20.
> Nguồn: Polska Times.
>
> Sau hơn 60 năm Hồ Chí Minh du nhập chủ nghĩa Cộng sản vào Việt Nam, ông được tờ Thời Báo Ba Lan (Polska Times) điểm danh là người thứ 3/13 trong danh sách những nhà độc tài đẫm máu nhất thế kỷ 20. [4]

> Mai này đất nước quê hương Việt Nam thực sự thanh bình từ Nam chí Bắc. Xã hội tự do, lòng người yên thương, dưới thể chế chính trị mọi người đều có chỗ đứng giá trị vì Dân Chủ Đa Nguyện, và quyền làm người được tôn trọng. Khi ấy không còn đảng CS, cái Lăng Ba Đình Hà Nội có còn giá trị hay không, nên đập bỏ nó đi để trả lại không gian tươi mát cho Hà Nội hay giữ nó lại làm một biểu tượng ghi nhớ tội ác của đảng CS.
> Hy vọng mỗi người dân Việt Nam tư do phát biểu để lấy quyết định lịch sử.
>
> Huỳnh Tâm
>
> Tham khảo:
> [1] Bắc Kinh sợ lộ bí mật hàng tồn kho Hồ Chí Minh.
> [2] Yuri Denisov-Nikolsky
> [3] Tình báo Hoa Nam , Tô Thành Mẫn, thư mục hậu cung Hồ Chí Minh (còn tiếp).
> [4] Thời Báo Ba Lan : Polskatimes
>
9 attachments — Download all attachments (zipped for ) View all images
image001.jpg image001.jpg
13K View Download
image002.jpg image002.jpg
39K View Download
image003.jpg image003.jpg
10K View Download
image004.jpg image004.jpg
18K View Download
image005.jpg image005.jpg
108K View Download
Phương Bích.doc Phương Bích.doc
61K View Download
Top 20.doc Top 20.doc
62K View Download
Không ai trong số họ đã hô Việt Nam muôn năm.doc Không ai trong số họ đã hô Việt Nam muôn năm.doc
51K View Download
Khựa.doc Khựa.doc
134K View Download

Trần Bùi Trung - Trại giam An Bình và vẫn là câu chuyện với chiếc iPhone!

Trầm Hương Thơ | 01:48 | 0 nhận xét

Ngày hôm nay, 27-05-2014, Cũng phải đến 3 tuần lễ rồi mới trực tiếp về thăm mẹ. Nhất là được tin mẹ ăn uống lại bình thường và cần thêm một ít đồ. Thật sự rất vui mừng, như trút được cái gì đó lâu nay đè nặng trong long. Chỉ cần mẹ ăn uống bình thường thôi là mình yên tâm hoàn toàn vì biết rằng, lực lượng côn an trong đó có đông đến đâu cũng không bao giờ khuất phục được bà!!! Mang tâm trạng đó lên đường về Đồng Tháp, cũng muốn cuộc đi thăm được tốt đẹp và không vướng phải những rắc rối không đáng có. Bởi suy cho cùng, họ nắm đằng cán, người nhà mình trong đó, mình cương quá chỉ thiệt cho người thân mình thôi!!!

Hôm nay, tôi hẹn luôn cả chị Thúy vợ anh Nguyễn Văn Minh rồi đưa cả 2 đứa con trai của chị gọi tôi bằng cậu 3 đi cùng để thăm cha nó. Tự nhiên nghĩ, chính ra mình và gia đình này hình như có duyên thì phải?! Nhớ lại tháng 12 năm ngoái, mẹ tôi muốn gửi tôi đi đâu đó một thời gian đã hướng cho tôi 2 hướng: - Ra ngoài Bắc với gia đình chị gái. - Về An Giang gửi nhà chị Thúy này (Lúc đó tôi chưa hề biết chị) Vậy mà mới đó 4-5 tháng sau, 2 chị em dẫn theo 2 đứa nhỏ lóc nhóc 7-8 tuổi lặn lội từ hai đầu: Một từ Sài Gòn, một từ tít vùng quê giáp biên giới đi gần 200km để thăm người thân, nếu là duyên thì cũng đắng long ghê gớm vì tréo nghoe quá!!! Hẹn gặp chị Thúy ở đầu đường Quốc Lộ để cùng đi vào trại giam An Bình - Đồng Tháp lúc 14h chiều. Rồi cùng nhau đi vào trại giam. Hôm nay, hình như do cả 2 đều âm thầm đi + them cũng chả có ai đi theo 2 chị em để thăm cùng nên đường vào trại giam đi qua trụ sở công an xã cũng không còn bóng dáng mấy chú công an sắc phục giao thông, hình sự hay mấy chú tự xưng là “người dân” nhưng lúc nào cũng liếc liếc dòm dòm, hoặc theo dõi lâu lâu móc điện thoại ra gọi điện (Như lần đi thăm mẹ mà có cô Thúy Nga). Vào đến trước cổng trại giam, ngồi xuống quán nước đối diện trại nghỉ ngơi một lúc, gửi balo chị em tụ tập làm kiểu ảnh kỷ niệm. Vừa chụp được hai kiểu, anh trực cổng ngồi trong phòng gác cổng tít bên kia đường phóng qua giơ tay như kiểu muốn “Hốt” cái máy vậy, miệng thì nói:” - Ở đây không cho chụp ảnh đâu anh, chị ơi. Không được chụp nữa!!! (Học thuộc lòng rồi, khỏi nhắc lại) - Ok anh, vấn đề này em biết, ở trước cổng trại có đề biển “Khu vực cấm quay phim, chụp ảnh”. Nhưng không có nghĩa “Khu vực” đó là cả ngoài đường này đâu anh. Dán tấm biển ở đó thì là tính từ tấm biển đó vào bên trong anh nhé, bọn tui chụp hình bên ngoài, không vi phạm quy định.- Tôi cũng học thuộc từ nhà mấy câu này rồi giờ “Trả bài” cho anh ta luôn!! - Nhưng anh chị chụp như vậy là không được, tui nói rồi đó, đừng chụp nữa nha!!! Phải gặp mình 2 lần trước mà nói nhiều như vậy là xong rồi, nhưng hôm nay cũng muốn được thuận lợi gửi đồ cho mẹ nên thôi dù gì cũng chụp xong rồi, coi như đi đường gặp hạng ất ơ gây sự mà tặc lưỡi cho qua thôi. Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở -.-

Ấy vậy mà, chuyện giờ nó mới bắt đầu, cũng là điều mà tôi muốn nói ra ngày hôm nay đây. Hai gia đình xách đồ thăm nuôi, bước vào cổng để định vào gửi đồ và tiền thì cũng lại “sao quả tạ” vừa ngăn không cho mọi người chụp ảnh ngăn lại và nói:

- Anh chị đứng ngoài chờ đi, chờ xin lệnh bên trong.

- Ủa hôm nay là ngày thăm nuôi mà? Sao lại bắt tụi tui chờ?? – Mọi người hỏi lại

- Thì đang xin lệnh bên trong mà, anh chị ra ngoài chờ đi.- Anh ta trả lời!! Tuy vô cùng thắc mắc nhưng mọi người vẫn đứng bên ngoài chờ lệnh để được vào. Nhưng sau đấy, bỗng dưng tôi thấy những người đi thăm thân nhân và người nhà bị giam đều thoải mái tự nhiên đi vào. Vấn đề chính là đây, hôm nay theo quy định trại giam là ngày thăm nuôi và gửi đồ. Vì vậy, không như mọi ngày khác, mọi người đều thoải mái vào. Vậy là mỗi 2 gia đình chúng tôi phải gặp tình trạng như vậy??? Rõ ràng trại giam An Bình-Đồng Tháp đã có chủ trương hoặc được chỉ thị phải gây khó dễ đến tận cùng đối với người nhà những người bị bắt trong vụ việc ngày 11-02-2014. Vì vậy, tôi chạy lại phòng trực cổng hỏi anh trực cổng: - Tại sao hôm nay là ngày thứ 3, theo quy định trại giam là ngày thăm nuôi đúng không?? Tại sao những gia đình khác vào được, chúng tôi không vào được??? Tại sao chỉ có mình chúng tôi là phải chờ lệnh ở trong?? Lệnh gì???

- Anh trực cổng vô cùng láu cá và tỏ ra thuộc khi giở bài văn muôn thuở của ngành Công An Việt Nam ra để né tránh: ”Em không biết, cái đó anh chờ lệnh bên trong đi. Em là người mới thay ca, ca trước bảo anh chờ thì anh chờ đi, chứ em ca sau em biết gì đâu. Người ca trước vào báo cáo rồi, tý ra trả lời anh mà!”

- Nhưng tôi hỏi anh là hôm nay là ngày thăm nuôi, ai cũng vào thoải mái (vừa nói vừa chỉ thêm một gia đình vừa vào thăm), tại sao các anh bắt bọn tui chờ ở đây???

- Cái đó em chịu thôi, em không biết!!! - Cậu trực cổng tuy còn trẻ nhưng tiền đồ chắc sang lạn lắm đây, giọng điệu cù nhây, né tránh trách nhiệm, gặp khó thì từ “Không Biết” luôn thường trực y chang một số vị nào đó nằm ngoài Hà Nội, số 3 Nguyễn Thượng Hiền nè, Giảng Võ nè Ba Đình nữa!!! Cách nhau cả 2000km mà giống thế, chả biết có họ hàng gì không???

Vừa lúc đó, từ trên phòng trực ban, một chú Thiếu Tá tên Đỗ Văn Hải 432-022 bước ra, bảo cho 1 người vào thôi. Tôi phải nói:

- Cháu đi thăm mẹ cháu, còn chị này đi thăm chồng chị liên quan gì đâu???

- Vậy thì 2 người vào thôi - Lão ta liền nói - Chị Thúy Vợ anh Minh lúc này cũng phải lên tiếng” Thế 2 thằng con tui thì sao, đừng chờ ngoài này giang nắng, nó trẻ con nó chịu sao nổi.

Lằng nhằng một lúc ông ta cũng chịu cho 2 cháu bé vào cùng mẹ nó, riêng tôi thì vẫn phải vào một mình, người đi cùng tôi dù đi rất xa để đi cùng tôi về Đồng Tháp muốn được đích thân vào mua ít đồ gửi cho mẹ tôi mà nhất định ông ta không cho vào. Khi móc họng lại rằng: ”Tại sao chị Thúy vào được 2 đứa bé kia???

- Đó là trẻ con nên mới cho dzô. - “Chỉ chờ ông nói câu này thôi đó ông Đỗ Văn Hải ạ!!”

- Thế tại sao gia đình kia ai là trẻ con mà vào được hết???

Ông ta cứng họng không nói được liền quay đi vào và không quên dặn cậu trực cổng: ”Chỉ cho một người vào thôi đó!!!” Biết là chả thế nào dùng lý lẽ để nói chuyện phải quấy với những thể loại người “ Đầu đậu hũ” như vậy. Nói vặn họng ông ta cũng chỉ để bõ tức và để cho ông ta có chăng còn tý lương tâm con người mà tự xấu hổ với bản thân thôi.

Tôi vào một mình theo sau chị Thúy và 2 con của chị, trên đường vào đến khu gửi đồ, chiếc iphone mà tôi đã dùng để đưa toàn bộ trại giam An Bình – Đồng Tháp làm trò hề lại lần nữa vẫn phút huy hiệu quả. Tôi vẫn xài chiêu cũ, đút túi áo để lò cái camera ra. Ông Hải đi cạnh tôi thấy vậy liền giảng bài:

- Trung vào đây là phải chấp hành theo sự chỉ dẫn đó nha!!! Không được quay phim chụp ảnh…

- Cháu có quay phim chụp ảnh chưa??? Cháu đâu có ngu khi cái biển dán ngoài cổng mà dzô đây cháu vẫn chụp.

- Kể cả điện thoại cũng phải đút túi quần, không được đút túi áo!!!

- Ủa, quy định trại giam có quy định này nữa à??? Can thiệp vào nơi để điện thoại của người ta :v -Tuy miệng nói vậy nhưng sợ bị mấy anh công an “chuyên bắt cướp lại biến thành kẻ cướp” nên tôi cất chiếc điện thoại vào túi quần không quên thòng theo một cậu: ”Thôi nghe chú vậy, cất vào túi quần cho chắc thôi, không mắc công lại bị cướp như lần trước nữa”

Nói câu thòng đó nhỏ xíu luôn hà, lẩm bẩm lẩm bẩm trong mồm vậy mà ông Hải ổng nghe được mới kinh chứ, cha này có Thiên Lý Nhĩ nè, trình độ kiểu đó đi rình nghe trộm rồi thọc mạch chuyện thiên hạ là vô địch luôn :v Nghe tôi lẩm bẩm như vậy. hình như ông Hải có vẻ nhột nhột khi đụng chạm “Nghề tay trái” của ông ta hay sao liền bước xông lên “trình bày” tiếp:

- Trong này phải nghe theo sự hướng dẫn nghe không??? Nói năng, xưng hô cũng phải theo sự chỉ dẫn nghe không?? Ai cướp ở đây!!!

- Cháu làm theo quy định chứ không làm theo sự hướng dẫn của ai cả. Ở đây có quy định và cháu thừa biết quy định ở đây có những gì cũng như cháu thừa hiểu cháu có quyền được phép làm những gì trong này, chứ cháu không có làm theo hướng dẫn của ai cả. Cháu có nói chú cướp hay ai đâu mà chú làm ghê vậy, như kiểu giật mình í!!!- “Mấy ông đẻ ra quy định làm cái gì? Làm cảnh à!!! Như kiểu có họ với Vũ Xuân Ái ở Tân Sơn Nhất vậy, Tao là Luật”

Nói xong tôi quay sang chỗ chị Thúy đang xếp hàng để ghi danh sách đồ gửi. Hai chị em cuối cùng cũng gửi xong đồ một cách nhanh chóng vì đa số đồ hai chị mang đi để gửi vào cho anh Minh và mẹ tôi đều bị trả lại không nhận. Oái ăm ở chỗ khi tôi hỏi người công an nhận đồ gửi rằng:

- Mẹ cháu nhắn ra là trong này mẹ cháu thiếu 2 bộ quần áo và 1 bộ mặc ra ngoài làm việc nên cháu mới gửi vào, giờ chú chỉ nhận đúng một bộ thì mẹ cháu làm sao mà mặc!!!

- Chuyện mẹ anh nói là chuyện của mẹ anh, còn nhận hay không là do tui. Mẹ anh trong đó đâu có ra ngoài lao động, cần gì mặc nhiều. Tui nhận cho anh một bộ thôi. - Ông ta phán xanh rờn như vậy!!

Một bộ thì một bộ, ló mó có còn hơn không. Gửi vào một bộ mẹ vẫn biết là bên ngoài mọi người có đi thăm mẹ!!!! Gửi đồ, gửi tiền, mua thêm ít nước sữa xong xuôi, theo chân chị Thúy lên phòng Trực Ban của Trại Giam. Chưa tới cửa đã nghe tiếng chất vấn đầy bức xúc của chị Thúy:

- Các chú giam chồng con đã hơn 3 tháng trời rồi, các chú bảo chỉ giam 3 tháng thôi mà giờ hơn 3 tháng các chú cũng không cho con được gặp. Tội Giết Người-Cướp Của nặng lắm cũng 1-2 tháng là được gặp mặt rồi, trong khi chồng con có tội gì đâu, các chú vô cớ bắt chồng con rồi giam ảnh như thế. Giờ các chú không cho con gặp chồng con thì cho 2 đứa con con nó gặp cha nó 1 tý thôi để nó biết cha nó còn sống hay đã chết. Hay các chú thủ tiêu chồng con rồi, nếu các chú thủ tiêu chồng con thì nói cho con biết luôn một tiếng đặng con và 2 đứa con con về xé vải lập bàn thờ để tang chồng con luôn.

Đứng ngoài nghe rõ từng câu chữ của chị Thúy, tôi vô cùng ngạc nhiên đến sững sờ. Bản thân đã từng ở nhà chị, tiếp xúc với chị cả một tháng trời, tôi hiểu tính tình người chị gái này. Bản thân chị theo đạo Phật Hòa Hảo, tính tình vô cùng hiền hòa, nhiều lúc tôi còn trêu chị: ”Công an nó mà đánh chị, chắc chị cũng để cho nó đánh đấy nhỉ?” Chị trả lời thật đến mức ngây thơ: ”Thì cũng để im cho họ đánh chứ sao, Đức Thầy chị dạy không được gây nghiệp can qua, nếu họ đánh mình chẳng qua kiếp trước mình gây nghiệp báo nên kiếp này mình phải trả thôi, nếu phản kháng lại họ là mình lại gây nên nghiệp khác nữa rồi cưng có biết không”. Vậy mà ngày hôm nay đây, người chị gái trước mắt tôi đã khác xa 6 tháng trước, chị quyết liệt, dữ dội và bùng nổ như muốn bung trào hết tất cả những uất ức, sự căm phẫn và bất công mà chị đang phải gánh chịu, tình cảnh lúc đó tự nhiên tôi nghĩ đến “Chị Dậu”. Hóa ra là vậy, thời đại nào, hoàn cảnh gì, người dân cũng đều giống nhau thôi, họ chỉ muốn yên phận để làm ăn, để sinh sống, nhưng khi áp bức, bất công dồn nén họ quá ngưỡng chịu đựng họ đều sẵn sàng đứng dậy và bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cả một Văn Phòng Trực Ban lố nhố 7-8 người công an sững sờ đến mức bối rối, người trực ban ngày hôm đó lắp bắp thoái thác với giọng điệu rất không tự nhiên và tự tin như mọi khi:

- Tui nói chị nghe, tụi tui ở đây chỉ có trách nhiệm giam giữ thôi. Nếu chị muốn đòi được gặp chị phải đến gặp cơ quan chức năng thụ lý hồ sơ, chứ ở đây chúng tui không có thẩm quyền. Với lại có ai thủ tiêu chồng chị đâu mà chị nói vậy, ảnh vẫn khỏe mạnh đấy thôi. Chúng tui ở đây chỉ có trách nhiệm giam giữ phạm nhân thôi, chứ không có thẩm quyền cho gặp được. Chồng chị vừa có gia hạn tạm giữ 2 tháng nữa, báo chị biết chị đừng lo nhé!!

Vừa nói xong, ông ta vừa tia sang tôi, lúc này tôi có một cái tin nhắn nên lôi máy điện thoại ra xem, liền chỉ tay và nói:

- Cất điện thoại vào ngay!

- Đùa, chú bị gì vậy. Cái điện thoại cùi bắp này (1202) mà chú nghĩ quay phim, chụp hình được à. Chú có tật giật mình thì cũng vừa phải thôi chứ. Cháu mà thích ghi âm chú cháu đút túi quần cũng ghi âm được vậy, việc gì phải lôi ra.

Lại im re, lảng lảng đi vào phòng trốn tránh sự chất vấn của chị Thúy. Vừa lúc đó thiếu tá Đỗ Văn Hải bước ra, như một phản xạ tự nhiên, tôi lục túi lôi chiếc iphone không bao giờ mở được khóa ra cầm trên tay khoe chơi. Và đúng như mong muốn, chú Hải ta phản xạ liền:

- Cất điện thoại đi, không được quay phim chụp ảnh cơ mà.

- Thế giờ cháu mở máy ra không có một tấm hình một đoạn phim nào thì chú có dám xin lỗi cháu không??? Nếu không có chú tính gì với cháu??? - Vừa nói tôi vừa giơ chiếc điện thoại ra trước mặt ông ta.

Biết bị hớ, chú Hải đi ra cạnh tôi nói:

- Có thấy biển Cấm quay phim chụp hình đằng kia không?”

- Có, cháu biết chữ mà, nhưng đâu có quy định cấm không cho người vào thăm không được dùng điện thoại đâu??? Cháu có điện thoại cháu phải nghe chứ???

- Nhưng mày cứ cầm điện thoại ra rồi múa tít mù @@ :v Rồi cứ mỗi lần mày đến đây xong về là lại viết bài nói năng lung tung hết cả lên.

- Ơ thế nào là lung tung?? Cháu viết có gì sai không??? Nếu sai thì sao các chú không đưa cái lệnh khởi tố cháu tội “Vu Khống” đi?? Trong pháp luật có quy định tội đó mà!!!

- Cái đó không thành vấn đề!! Vừa nói chú Hải ta vừa xua tay!!!

- Nếu không thành vấn đề chú đem ra kể lể như kiểu trách hờn cháu làm chi. Lần này cháu đến đây đã hết sức nhẹ nhàng rồi, cháu làm gì sai quy định của các chú chưa??? Vậy mà sao các chú có cái kiểu phân biệt đối xử với 2 gia đình cháu như vậy!!! Người ta thì vào tự nhiên phà phà, còn 2 nhà cháu thì bắt đứng đợi để chờ lệnh, lệnh gì vậy??? Đến ngày thăm nuôi cũng phải đứng chờ các chú cho hay không cho à?? Tại sao người ta vào thoải mái, còn nhà cháu các chú hạn chế người ép người quá đáng vậy??? Là do các chú làm người dân người ta ức chế trước!!! Hôm nay đáng lẽ cháu chả muốn kiếm chuyện gì rồi viết bài này kia nữa đâu, nhưng chú nói vậy thì về cháu viết tiếp, viết dài hơn những lần trước nữa kìa.

Kết thúc cuộc đấu khẩu, trực ban thì chui hết vào phòng họp, phòng kín hết để mấy anh chàng lính ngồi ngoài trông chừng chị Thúy và tôi. Hai chị em ngán ngẩm vì biết có chửi thế, chửi nữa, chửi mãi nhưng gặp nhằm đúng thể loại tai trâu, mặt đá, phá nát lương tâm thế kia thì cũng chỉ bằng không nên dắt nhau ra về là giải pháp tốt nhất.

Ra về chị Thúy không ngớt mồm niệm ”A di đà phật” vì gây nghiệt “Tánh nóng” không giữ “pháp khẩu” gì đó mà tôi vừa buồn cười vừa mừng. Tuy vô cùng bất mãn trước thái độ cư sử mất hết tình người và vô văn hóa của những người “Đại diện và thực thi luật pháp” kia nhưng có lẽ cũng nhờ họ, lại thêm một người dân hiền lành chân chất đã đủ can đảm để vượt qua nỗi sợ hãi mà cất cao tiếng nói trước cường quyền một cách hiên ngang. Đó có lẽ cũng là lời giải đáp chính xác nhất cho câu hỏi vì sao càng ngày càng nhiều người đứng lên, dám nói, dám hành động chống lại cường quyền, áp bức bóc lột!!! Chính lực lượng đại diện luật pháp này, lực lượng được mang danh “Lá chắn và dui cui của chế độ” đã đẩy người dân của chính họ vào bước đường phải chống lại họ!!!

Và qua chuyến đi Đồng Tháp thăm lại mẹ lần này. Một lần nữa công an trại giam An Bình đã lộ ra bộ mặt hèn yếu và phải dùng những thủ đoạn thấp kém như vậy để đối phó với 2 gia đình tù nhân thôi. Họ, những người nắm luật pháp trong tay, ra quy định cho người khác lại đang chà đạp lên pháp luật và quy định do chính họ đề ra để ép uổng người dân không quyền hành thấp kém hơn họ!!! Bên cạnh đó, một bộ mặt thiếu trình độ nếu không muốn nói là ngu dốt được lột tả rõ rệt khi chỉ một chiêu “Iphone hỏng” dùng lại mà vẫn mang cho họ sự ám ảnh cũng như phải thoái thác những câu hỏi chất vấn rất chi là bình thường của người dân nhưng lại vô cùng rát mặt và gai góc đối với họ!!! Thật sự, tôi viết những dòng tường thuật trên ra đây không phải để hả hê khi vặn vẹo được các anh công an, cũng không phải khoe khoang rằng mình đã “Xỏ Mũi” những người mang hàm cấp ta ngành công an. Tôi không hề vui!!!Trái lại tôi cảm thấy buồn và thất vọng, tôi cám cảnh cho một thực trạng xã hội đang dần bị sa sút. Bất công lan tràn khắp nơi, thế nhưng những con người đang khoác lên mình bộ áo mang danh chính nghĩa bảo vệ công lý kia lại là những con người vô năng, thiếu trình độ và không có lương tâm. Mẹ tôi và biết bao người dấn thân cho công lý và lẽ phải đang phải chịu sự giam cầm và chèn ép của những con người ấy. Đất nước tôi, dân tộc tôi đang phải oằn mình rên xiết dưới gót giày cai trị và hống hách của những con người như thế!!!!

Thúy Nga: Không bao giờ từ bỏ con đường dân chủ

Trầm Hương Thơ | 16:31 | 0 nhận xét
140527005VRNs (27.05.2014) – Sài Gòn – Bà Thúy Nga xác tín: “Tôi có niềm tin Công lý sẽ chiến thắng. Và nỗi đau thể xác không thể nào diệt được lý tưởng của tôi vào Công lý và Sự thật. Con người ai sinh ra và chết đi chỉ có một lần, nên tôi phải sống thế nào cho có giá trị. Khi mình đau đớn có kêu la cũng vậy, nếu mình chấp nhận thì tinh thần của mình sẽ lạc quan và niềm tin vào Công lý và Sự thật sẽ đến sớm hơn.”


Chiều hôm 25.05, dân oan Thúy Nga, sống ở Hà Nam bị 5 côn đồ dùng tuýp sắt đánh đập, hành hung bà khi bà đang trên đường đi công việc, khiến bà gãy tay trái và vỡ xương bánh chè chân phải.
Bà Thúy Nga xác quyết: “Tôi khẳng định việc truy sát và rải truyền đơn đe dọa mẹ con tôi được Bộ trưởng Bộ công an Trần Đại Quang chỉ thị.”
Bà Thúy Nga khẳng định 5 côn đồ hành hung bà là công an và họ mặc thường phục. Bà Thúy Nga quả quyết, có 2 người thường xuyên theo dõi bà và 1 người đàn ông khác hay đàn áp bà trong các cuộc biểu tình chống Trung Cộng ở Hà Nội. Chính người đàn ông này đã lấy thanh sắt đập vào đầu gối bên phải của bà và bị vỡ xương bánh chè.

Bà Thúy Nga quả quyết: “Những tên côn đồ nói với [những người ở đó rằng], họ là công an và tôi là phản động, chính vì thế họ đánh tôi. 5 người này mặc thường phục, trong đó có 2 người tấn công tôi lúc sau cùng, thì tôi thường xuyên gặp họ nhưng tôi không biết tên của họ và chưa chụp hình họ. Mỗi lần họ đi theo dõi tôi, họ đều bị kín khẩu trang, đội mũ kín nên tôi chỉ nhìn ánh mắt của họ là tôi nhận ra. Đặc biệt, một người đàn ông to béo – người mà đã lấy thanh sắt đập vào đầu gối tôi làm cho tôi bị gãy xương, thì tôi đã gặp người ấy hai lần trên Hà Nội và anh ta đàn áp chúng tôi trong cuộc biểu tình chống Trung Cộng.”

“Tất cả 5 người đàn ông đánh tôi, tôi chưa từng gây hấn, cãi vã hay xích mích. Khi họ đánh tôi thì họ nói là “tao sẽ đánh gẫy chân mày để mày không còn khả năng đi”. Đó là lý do vì sao mà họ cứ đánh vào chân, vai, đầu của tôi. Mục đích của họ là muốn truy sát tôi.” Bà Thúy Nga khẳng định.

Bà Thúy Nga thuật lại sự việc cho VRNs: “Buổi trưa ngày 25.05, mẹ con tôi đến thăm Nhà văn Nguyễn Tường Thụy. Đến 16 giờ, một người bạn chở chúng tôi đến bến xe (cách tư gia Nhà văn Nguyễn Tường Thụy 3km). Trên đường đi, 5 thanh niên đi trên 2 chiếc xe máy, chạy sát gần tôi và rút tuýp thanh sắt mà họ đem theo trên người, vụt vào tay trái đang ôm bé Tài và chúng tôi đang ngồi trên xe. Cánh tay trái tôi sưng vù và [bị gẫy]. Nhưng đó là cái phúc vì không trúng vào bé Tài, nếu trúng vào bé Tài thì tôi không biết làm sao. Sau khi bị đánh như vậy, cái xe máy trở mẹ con chúng tôi bị đổ, hai cháu bé ngã theo. Người bạn trở tôi, kịp giữ bé Phú và bé Tài. Họ [nhóm côn đồ này] chỉ truy đuổi tôi thôi, nên tôi chạy vào gần một nhà bán ô tô gần đó. Tôi chạy vào nhà đó, vừa chạy vừa hô cướp, cướp… thì ngay lập tức người bán hàng ở đó đã chạy ra bảo vệ cho tôi, nên 1 tên côn đồ, tay cầm thanh sắt đã đánh vào tay tôi lúc nãy, bỏ đi ra ngoài và leo lên xe máy vụt đi. Tất cả 5 tên côn đồ đó đã lên xe máy đi.

Khi họ đi rồi, nhưng con tôi vẫn ở bên ngoài đang gặp nguy hiểm, nên tôi đã ra bên ngoài để đón con. Khi đó họ lại quay lại, tiếp tục tấn công tôi lần thứ hai, chúng vụt cây sắt vào chân, vào tay trái. Tôi cố gắng chạy vào bên trong Công ty Cơ Khí Điện Thủy Lợi [gần đó] thì có hai công nhân đã che chắn tôi, nên tôi chỉ bị đánh thêm mấy cái vào chân, vào tay. Họ lại bỏ đi.

Trong thời gian này, tôi gọi cho những người bạn để trợ giúp mẹ con tôi về. Trong khi tôi đang chờ bạn của tôi đến đón và đang chuẩn bị cho bé Tài bú, thì nhóm thanh niên đó lại quay lại và hai người thanh niên cầm tuýp sắt xông vào bên trong sân Cơ Khí Điện Thủy Lợi. Lúc này, tôi bế bé Tài lên, chạy vào bên trong sân Cơ Khí Điện Thủy Lợi. Họ tấn công lần thứ ba, tiếp tục vụt cây sắt vào chân và vào tay tôi. Tôi đã bị gẫy chân và nằm bệt xuống đất. Sau đó, họ bỏ đi.

Tôi hỏi những người xung quanh đang đứng đó “sao mọi người đứng đây đông như vậy, chứng kiến cảnh côn đồn đánh dân mà không ra giúp?”. Hai người đàn ông ở đó nói “công an đánh thì làm sao mà giúp được” và người này cho biết thêm “những người đánh tôi, họ nói với những người công nhân ở đó là họ là công an”. Chính vì thế, những công nhân này không dám đứng ra giúp đỡ tôi. Khi lực lượng công an đánh người nhưng người dân không dám ra giúp đỡ, không dám can thiệp.”

Bà Thúy Nga tiếp tục quả quyết đây là kế hoạch truy sát gia đình bà có hệ thống: “Cái vấn đề họ truy sát tôi đã diễn ra từ mấy năm nay rồi, cho nên ngành công an đã cho rải truyền đơn đe dọa, hãm hại mẹ con tôi, cũng như là bắt tôi vào đồn công an để đe dọa muốn giết mẹ con tôi trong đồn công an nhiều lần rồi. Ngày 20.05, tôi có đi tham dự hội thảo về nhân quyền với Nhóm Xã hội dân sự với Liên Minh Châu Âu. Ngày 22.05, tôi bị ngành công an rải truyền đơn đe dọa và tôi đã báo công an. Ngày 24.05, gia đình tôi tiếp tục bị rải truyền đơn đe dọa. Tôi đã báo công an nhưng họ làm ngơ, không bảo vệ người dân khi người dân bị đe dọa tính mạng. Sau khi tôi báo công an thì mẹ con tôi tiếp tục bị đàn áp tiếp.”

Khi nghe tin, nhiều người trong và ngoài nước rất phẫn nộ trước hành động không còn tính người của những tên côn đồ được những người có quyền bảo kê. Nhiều bạn đọc chia sẻ nỗi đau này với bà Thúy Nga. Blogger Chú Tễu thốt lên: “Thương quá, em oi…”. Nhà báo Lê Hùng ủi an: “Mọi người luôn bên cháu”. Bạn trẻ Phương Linh cầu chúc: “Con cầu xin trời phật hãy phù hộ độ trì cho gia đình cô Thúy Nga được tai qua nạn khỏi và mong chóng bình phục. Hãy cố lên cô nhé mọi người sẻ luôn bên cô”. Facebooker Đoàn Thị Thùy Dương phẫn uất: “Người mẹ trẻ với hai đứa con, giờ mẹ nằm đó. Vì chính nghĩa mẹ đã không ngại hy sinh, bất chấp những sự nguy hiểm. Tôi cảm thấy đau và chua xót cho những ai còn thờ ơ, vô cảm, cho những ai sợ mất… Họ đâu biết rằng, họ đang mất nhiều thứ, nhưng họ vẫn nghĩ rằng họ đang được… cái được của sự kìm kẹp, của sự độc tài!”.

Dù đau đớn về thể xác nhưng bà Thúy Nga – một người Kitô hữu xác tín rằng, Chúa và Đức Mẹ Maria luôn ở bên cạnh bà, và bà tin đây là thử thách Chúa muốn bà trải qua để vươn lên. Bà Thúy Nga xác tín: “Cho dù ngành công an có dùng tất cả những cái trò bẩn thỉu đê hèn đối với những người đấu tranh cho Công lý và Sự thật, đặc biệt cho vấn đề biển đảo quê hương đang bị Trung Cộng xâm lược, thì tôi tin rằng nỗi đau của tôi nó chỉ là một phần nhỏ so với những anh chị em đấu tranh khác.

Tôi tin rằng, trong những sự mất mát đau thương của chúng tôi, thì dân tộc VN sẽ sớm thoát khỏi cảnh đàn áp bất công của nhà cầm quyền cs, và người dân VN sớm có khả năng đứng lên đấu tranh cho nhân quyền, cho quyền con người của mình, cũng như giữ vững được biển đảo và đất nước VN không bị Trung Cộng xâm lược.

Tôi có niềm tin Công lý sẽ chiến thắng. Và nỗi đau thể xác không thể nào diệt được lý tưởng của tôi vào Công lý và Sự thật. Con người ai sinh ra và chết đi chỉ có một lần, nên tôi phải sống thế nào cho có giá trị. Khi mình đau đớn có kêu la cũng vậy, nếu mình chấp nhận thì tinh thần của mình sẽ lạc quan và niềm tin vào Công lý và Sự thật sẽ đến sớm hơn.”

Trịnh Ngoc Phuong: “Vô cùng cảm phục tinh thần của Thuy Nga, người phụ nữ với quyết tâm chống giặc tàu bảo vệ tổ quốc.” Tran Van: “Gữi đên Chị tấm lòng cãm phục vô vàn của tôi và những bạn bè của tôi! Chúc chị chóng bình phục !”.

Rất nhiều người ủng hộ những gì bà Thúy Nga đã, đang và sẽ làm cho phong trào dân chủ ở VN như đồng hành với dân oan và các tù nhân lương tâm, biểu tình chống Trung Cộng xâm lược VN, tham gia các hoạt động Xã hội Dân sự… Blogger Lô Đề VN nói: “Chị Thúy Nga, một người phụ nữ rất nhiệt tình trong phong trào đấu tranh dân chủ. Chị đang phải nuôi 2 con nhỏ, vậy mà công an liên tục đe dọa, bắt bớ và đánh đập chị rất nhiều lần… Tội ác này của công an không thể chấp nhận được trong một thế giới văn minh. Mặc dù, chị bị rất đau nhưng chị rất dũng cảm”. Blogger Bạch Hồng Quyền an ủi: “Chị ơi đã dấn thân theo con đường này chúng ta phải chấp nhận mọi khó khăn và rủi do bởi nhà cầm quyền này. Mong chị mau mạnh khỏe để tiếp tục con đường mà chúng ta đã chọn.” Bạn đọc Huân Nguyễn Đăng cảm mến: “Họ là những người con của đất nước vì yêu chuộng công lý và tự do cho nên phải ra thế này. Chúc chị mau hồi phục và bước đi trên con đường mà thượng đế đã chọn cho mình”.

Vào lúc 18 giờ ngày 26.05, Blogger Ngô Duy Quyền cho biết thêm về tình trạng của bà Thúy Nga: “Chúng tôi vừa đưa chị tới một bệnh viện tin cậy ở Hà Nội. Bác sĩ xem hồ sơ xong đã chỉ định phẫu thuật khẩn. Xương bánh chè bị vỡ thành ít nhất 3 mảnh với các mảnh bị xáo trộn nên không thể chỉ dùng biện pháp đắp thuốc kiểu Đông y. Cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của quý cô bác anh chị dành cho những người dấn thân gặp nạn!”

Lược lại quá trình Dân oan Thúy Nga bị đe dọa và hành hung từ năm 2010 cho tới nay:
Kể từ đầu năm 2010 tới nay bản thân tôi và gia đình liên tục bị lực lượng công an quấy nhiễu, khủng bố tinh thần. Bản thân tôi liên tục bị công an tùy tiện bắt bớ, đánh đập, cướp tài sản, xâm phạm thân thể, quấy nhiễu tình dục trong đồn công an, đặc biệt là màn khóa trái cửa, nhỏ keo vào ổ khóa, đổ mắm tôm, dầu nhớt vào nhà, rải truyền đơn dọa giết……

Tất cả những lần đó đều do ngành công an gây ra nhưng tôi vẫn đi báo công an theo quy định của pháp luật. Ngày 05 tết năm 2012 sau khi tôi báo công an việc gia đình tôi bị kẻ gian rải truyền đơn và một tên an ninh ép xe dọa giết mẹ con tôi thì lập tức nhà tôi đã bị ngành công an huy động hằng trăm tên đến bao vây cả gia đình tôi.

Ngày 24.03.2013, ngành công an đã rào cửa thoát hiểm nhà tôi rồi bao vây phía trước, khi tôi đi ra cửa đã bị an ninh mặc thường phục do ông Vũ Hồng Phương – phó an ninh Tp Phủ Lý, chỉ đạo cướp máy ảnh, đánh vào bụng khi tôi đang mang thai. Tôi đã 5 lần gửi đơn đến ngành công an và viện kiểm sát tỉnh và bộ nhưng ko cơ quan nào chịu nhận bằng chứng để giải quyết.

8h sáng ngày 21.10.2013, mẹ con tôi đến phòng tiếp dân tỉnh Hà Nam để nộp đơn tố cáo vụ việc trên, khi vừa tới cổng phòng tiếp dân chính ông Vũ Hồng Phương và ôn Lê Đức Tùng phó công an Tp.Phủ Lý chỉ đạo công an, csgt an ninh mật vụ bắt cóc, đánh đập, cướp xe máy, điện thoại, máy ảnh của tôi đưa về công an phường Lê Hồng Phong. Tại đây mẹ con tôi đã bị đánh đập xỉ vả. 12h trưa tên Lê Đức Tùng tát kéo đẩy mẹ con tôi ra đường còn xe máy chúng vẫn giữ. 5h chiều cùng ngày tôi quay lại công an phường Lê Hồng Phong đòi tài sản là cái xe máy chúng ko chịu lập biên bản trả tải sản mãi nhiều ngày sau chúng  mới chịu trả xe cho tôi.

Ngày 20.12.2013 tôi bị csgt tùy tiện ra hiệu lệnh bắt dừng xe “xe máy” cho an ninh mật vụ cướp máy ảnh, khi tôi rằng lại được máy ảnh thì cảnh sát giao thông cướp xe máy của tôi đến nay họ vẫn chưa trả.

Ngày 27/02/2014 mẹ con tôi đến Viện Kiểm Sát (VKS) tỉnh Hà Nam nộp đơn tố cáo và đưa bằng chứng vụ csgt tùy tiện thu giữ xe của tôi, VKS đã không nhận đơn lại gọi công an và những tên an ninh mật vụ có mặt cùng csgt trong vụ cướp xe của tôi đến đàn áp  xô đẩy mẹ con tôi.

Ngày 23.03.2014 trên đường Nguyễn Lương Bằng quận Đống Đa, Hà Nội khi đang chờ xe buýt tôi đã bị lực lượng công an đứng bảo kê cho bọn cựu chiến binh và an ninh bao vây đánh đập khiêng lên ô tô công an trở về công an phường Quang Trung, quận Đống Đa, Hà Nội. Tại đây tôi đã bị lực lượng cựu chiến binh công an cả nam và nữ đấm, đá, tát, cởi cả áo nót, thò tay vào đũng quần của tôi khám xét. Họ cướp của tôi một cái áo phông tôi đang mặc trên người, 2 dải băng vải. Họ bẻ ngón tay của tôi để cưỡng chế lăn dấu vân tay.

Dựa trên ba sự việc trên hồi ngày 22.05.2014 công an rải truyền đơn đe dọa giết mẹ con tôi để lấy cớ huy động lực lượng đến đưa ba tờ giấy triệu tập về 3 vụ việc trên. Và yêu cầu tôi vào lúc 14 giờ cùng ngày đến công an phường làm việc, để họ giáo dục rồi đưa vào trại phục hồi nhân phẩm.

Trước những âm mưu hành vi bất chính bất nhân của ngành công an tôi đã đấu tranh phản đối với tất cả những lý lẽ và bằng chứng tôi có. Cuối cùng thì họ cũng phải ra về mà chưa đạt được mục đích hãm hại bắt mẹ con tôi vào trại phục hồi nhân phẩm là một kiểu tù trá hình.

Huyền Trang, VRNs