http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

Dân oan Thủ Thiêm bao vây công ty Hàn Quốc vì tiếp tay cho bọn cướp đất

Trầm Hương Thơ | 14:19 | 0 nhận xét

Trong hai ngày, 24 và 25 tháng 2 năm 2014, hàng trăm dân oan Thủ Thiêm đã bao vây công trình của công ty G&S Hàn Quốc; yêu cầu dừng thi công và xuất trình giấy phép đầu tư và xây dựng. Nhưng không một quan chức nào dám lộ diện. 

Ngay sau đó, chính quyền đã cho côn an và côn đồ đuổi đánh, trấn áp nhân dân. Cao điểm là trưa ngày 25/2, côn đồ dùng xe đặc chủng của côn an bắt ông Hoàng, 1 người con trai và 10 đứa cháu của ông đưa về giam giữ tại trụ sở côn an phường An Khánh. Chúng tra tấn, bức cung bắt ký biên bản phạm tội chống người thi hành công vụ và tội gây rối an ninh trật tự. Trước sức ép của dân oan, tụ tập đông đảo trước nơi giam giữ, nên chúng xử phạt mỗi người 3 triệu và phải thả ra khoảng 23 giờ.

Dân oan Thủ Thiêm quận 2 thuộc Hiệp Hội dân oan Việt nam kêu gọi toàn thể nhân dân trong và ngoài nước, các tổ chức quốc tế, lãnh đạo các quốc gia trên thế giới, tiếp tay với dân oan Thủ Thiêm vạch mặt, chỉ tên bọn cướp đất của nhân dân tại TP HCM ra Tòa án Quốc Tế, vì Tòa án các câp tại TP HCM chỉ là tay sai của bọn cướp đất. Truy tố bọn cướp đất ra Tòa án Quốc Tế do vi phạm quyền con người. Quyền con người cơ bản nhất: Quyền có nhà ở, nhưng vẫn bị cưỡng chiếm! Khiếu nại thì bị cho là chống đối, phản động, bị bắt đi tù…

Xin trợ giúp dân oan Thủ Thiêm khởi kiện Công ty G&S Hàn Quốc ra Tòa án Quốc Tế về tội tiếp tay cho bọn cướp đất, tiêu thụ hàng ăn cướp.

Lợi dụng dự án Khu đô thị mới Thủ Thiêm, quận 2, thành phố Hồ Chí Minh để cướp 40.222m2, bán cho công ty G&S Hàn Quốc vào năm 2007 với giá 100 triệu USD. Tương đương 50 triệu VNĐ/1m2. Trong đó có diện tích đất của ông Vũ Huy Hoàng là 2.223m2; chỉ được đền bù 200.000 VNĐ/1m2.

Địa chỉ Công ty TNHH Một thành viên Phát triển GS Sài Gòn, nơi đã tiếp tay cho bọn cướp đất là: 301, Nguyễn Văn Hưởng, phường Thảo Điền, quận 2. Điện thoại : 84 8 3519 2031. Tổng Giám đốc tên là Pak Bong Seo, Hàn quốc

Dân oan bị cướp đất: VŨ HUY HOÀNG, năm sinh: 1952. Là cựu chiến binh, tham gia quân đội nhân dân Việt Nam từ năm 1970. CMND số: 022618715. Có Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất 2.223m2, tại mặt tiền đường Lương Định Của, ngay ngã tư, với đường nối cầu Thủ Thiêm và đại lộ Đông Tây. 

Về việc khiếu nại của ông Hoàng, Thanh tra Chính phủ 4 lần kết luận nêu rõ trong việc thu hồi đất của ông Hoàng, UBND TP HCM đã không thực hiện đúng trình tự theo quy định của Pháp luật. Bộ Tài nguyên và Môi trường có 2 văn bản và Bộ Tài chính đều nhất trí với Thanh tra Chính phủ. Văn phòng Chính phủ 4 lần báo cáo lên Thủ tướng chính Phủ, 1 lần Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo, 2 lần Phó Thủ tướng Trương Vĩnh Trọng, 1 lần Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ đạo phúc tra lại, giao Thanh tra Chính phủ làm việc với UBND TP HCM. Nhưng UBND TP HCM vẫn không giải quyết cho ông Hoàng và đã nhiều lần kiến nghị Thủ tướng xem xét lại, nhưng những kiến nghị của thành phố là không xác đáng.

Theo quy định của Luật thanh tra, Kết luận số : 2574/BC-TTCP ngày 20/10/2009 là Kết luận cuối cùng, UBND TP HCM phải nghiêm túc chấp hành, vì đã được Tổ Liên ngành khẳng định là đúng pháp luật. 

Thế nhưng UBND TP HCM không những không tôn trọng luật pháp, tự mình đẻ ra các quy định trái luật và nghiêm trọng hơn là cố tình không thực hiện sự chỉ đạo và kết luận của tổ liên ngành.

Kết luận thanh tra

1- Theo kết luận thanh tra thành phố số: 445/KL-TTTP-KLI ngày 01/10/2008:

Mục III Kết luận 1/3: Không tổ chức phổ biến công khai ranh qui hoạch đến các đơn vị và cá nhân cư trú trong phạm vi qui hoạch là chưa thực hiện Điều 3 của quyết định 13585/KTST-QH.

Kết luận 7 và 8: Hiện nay đã thu hồi tràn lan tới 8 phường (An Phú, Cát Lái, Thạnh Mỹ Lợi) nhưng chỉ mới thu 621,4328 ha theo QĐ 1997. Theo Quyết định 367 và Công Văn 190/CP-NN ngày 22/02/2002 cho phép thu hồi 770 ha đô thị mới và 160 ha tái định cư, thuộc các phường An Lợi Đông, Thủ Thiêm, An Khánh, một phần phường Bình An và Bình Khánh. Thành phố đã làm biến mất 160 ha tái định cư tại 5 phường, để chia cho 64 dự án phân lô bán nền, nên không có đất tái định cư cho dân.

Kết luận 9: Hội Đồng bồi thường quận 2 không lập phương án bồi thường, hỗ trợ thiệt hại và tái định cư cho KĐTMTT là chưa thực hiện đúng Điều 32, Nghị Định số 22/1998/NĐ-CP.

Sau khi có kết luận Thanh Tra; UBND TP HCM đã chỉ đạo: Giám đốc Sở Quy hoạch – Kiến trúc, Sở Tài nguyên & Môi trường, Trưởng Ban QLDA ĐTXD KĐTMTT, Chủ tịch UBND quận 2 phải nghiêm túc kiểm điểm và sửa sai, nhưng vẫn cố tình không chấp hành! 

2 - Tổng Thanh tra Chính phủ có 2 Kết luận số: 2908/TTCP-CIII ngày 25/12/2008 do Phó Tổng Thanh tra Chính phủ Lê Tiến Hào ký, Kết luận số: 2574/BC-TTCP ngày 20/10/2009 do Phó Tổng Thanh tra Chính phủ Nguyễn Đức Hạnh và mới nhất là Công Văn 813/TTCP-VP ngày 15/04/2011 xác định: Chính sách bồi thường Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm của UBND Quận 2 có nhiều sai phạm do cố tình Vi phạm:

1/ Vi phạm Điều 21 Luật Đất Đai năm 1993: “Việc giao đất đang có người sử dụng cho người khác, chỉ được tiến hành sau khi có quyết định thu hồi đất đó”.

2/ Vi phạm Điều 28 Luật Đất Đai năm 1993: Trước khi thu hồi đất phải thông báo cho người đang sử dụng biết lý do thu hồi, thời gian, kế hoạch di chuyển, phương án đền bù thiệt hại. Tuy nhiên UBND Quận 2 đã không làm đúng trình tự, thủ tục theo qui định của Pháp Luật!

3/ Việc thực hiện công tác bồi thường, hỗ trợ và tái định cư dự án KĐTM Thủ Thiêm lại căn cứ vào các qui định của Thành phố, các qui định này căn cứ vào luật đất đai 1993, Nghị định 22/1998/NĐ-CP và Nghị định 87/CP ngày 17/08/1994 đã hết hiệu lực là hoàn toàn sai phạm.

4/ Trình tự thủ tục thu hồi đất, không phương án đền bù giải phóng mặt bằng không thực hiện đúng qui định Điều 28 Luật Đất Đai 1993 và Điều 32 Nghị Định 22/1998/NĐ-CP! Những tồn tại về kiểm kê, chiết tính đền bù thiếu công khai minh bạch, tuỳ tiện muốn đền bù cho ai bao nhiêu là do cảm tính! Cùng diện tích, nguồn gốc mà chênh lệch hàng chục lần, đã gây bức xúc cho người dân, dẫn đến khiếu nại gay gắt!

5/ Nhưng ngay cả Luật Đất Đai 1993 và Nghị Định 22/CP cũng bị vi phạm:

Thành phố HCM cho rằng: KĐTM Thủ Thiêm có tính đặc thù, vì: Diện tích đất bị thu hồi lớn, qui mô giải tỏa di dời hơn 12.000 hộ, chưa có khu tái định cư cho người dân, và việc bồi thường kéo dài nhiều năm… Tất cả những điều này cho thấy năng lực quản lý yếu kém của chính quyền! Tại sao việc không đủ khả năng thực hiện dự án của chính quyền lại bắt người dân phải gánh chịu!? 160 ha tái định cư của dân chia cho 64 dự án (theo Kết luận của thanh tra thành phố) rồi báo cáo là không có đất tái định cư! Dự án lớn, nhưng lại lấy thêm hàng trăm ha tại An Phú, Cát Lái, Thạnh Mỹ Lợi… Cố tình vi phạm Quyết Định 367/TTg.

“Dự án chỉ mới triển khai thu hồi đất, chưa có kế hoạch đầu tư tổng thể các hạng mục công trình theo qui hoạch của dự án, nên không lập phương án chi tiết cho từng dự án thành phần. Đồng thời, do tính đặc thù của dự án, nên không thể điều tra hiện trạng, xác minh nguồn gốc pháp lý nh đất và tính giá trị bồi thường, hỗ trợ cho toàn bộ số hộ bị ảnh hưởng để xác lập dự toán chi phí bồi thường, hỗ trợ, xây dựng và trình duyệt phương án bồi thướng, hỗ trợ theo trình tự thủ tục của Nghị Định 22/1998/NĐ-CP đươc!” Nguyên văn kiến nghị số: 6087/UBND-PCNC ngày 23/11/2009 (trang 5) của UBND thành phố HCM, do Phó Chủ Tịch thường trực Nguyễn Thành Tài ký là bản kiểm điểm, là lời thú tội và là bằng chứng cho thấy chính quyền cố tình vi phạm Pháp luật! Cố tình có chủ đích; không áp dụng và vi phạm luôn cả Nghị Định 22/1998/NĐ-CP.

6/ UBND TP HCM: Luật đất đai 1993, sửa đổi bồ sung năm 1998 và 2001; không có điều khoản nào qui định phải thu hồi đất từng hộ. Như vậy là cố tình vi phạm Luật Pháp CÁCH NGHIÊM TRỌNG !

7/ Đền bù theo Nghị Định 22/CP/1998 đã hết hiệu lực thi hành! Theo đoạn 1, khoản 2 Điều 50 Nghị Định 197/2004/NĐ-CP ngày 03/12/2004 của Chính Phủ.

8/ UBND TP HCM thừa nhận vi phạm Nghị Định 22/CP/1998 và Luật Đất Đai năm 1993 qua Báo Cáo với Thủ Tướng số: 6087/UBND-PCNC ngày 23/11/2009 (trang 5) của UBND thành phố HCM .

Sau Nghị Định 22/1998/NĐ-CP, đã có :

Nghị Định 197/2004/NĐ-CP ngày 03/12/2004 của Chính Phủ.

Nghị Định 84/2007/NĐ-CP ngày 25/05/2007.

Nghị Định 69/2009/NĐ-CP ngày 13/08/2009

Tại sao lại vẫn sử dụng Nghị Định 22/1998/NĐ-CP? Và chính UBND thành phố HCM thừa nhận: Vẫn không thể thực hiện Nghị Định 22/1998/NĐ-CP! Mà thực hiện theo luật rừng! 

Như vậy UBND TP HCM cố tình không tuân thủ luật pháp và coi thường chỉ đạo của Thủ Tướng và Kết Luận của Thanh tra Chính phủ.

Những "diễn viên xiếc" bất đắc dĩ trên cây cầu treo "tử thần"

Trầm Hương Thơ | 10:52 | 0 nhận xét


Người dân Tây Bắc ví những cây cầu treo - con đường độc đạo nối bản làng với thế giới bên ngoài như "lưỡi hái tử thần".



Tây Bắc lắm sông, nhiều suối nên các bản làng cách trở đều được nối nhau bằng những chiếc cầu treo.


Người dân ở xã Tà Mít (huyện Than Uyên – Lai Châu) được mệnh danh là những “diễn viên xiếc” vì mỗi lần ra trung tâm huyện họ đều phải đi qua cây cầu cheo leo, chênh vênh.


Ở vùng cao Tây Bắc, việc xây dựng cầu thuộc Nhà nước, còn việc duy tu, bảo dưỡng thì thuộc về… người dân. Khi ván lát mặt cầu bị hỏng thì dân bản phải tự tìm vật liệu thay thế.


Mặt ván lát cầu đã mục và hỏng hết nên người dân địa phương đành dùng tre nứa ghép lại.


Khi mới xây dựng, người ta gọi là cầu treo nhưng trải qua thời gian không ai dám chắc có phải là cầu không. Có người nói vui rằng, đây là sản phẩm dây sắt treo kết hợp với tre và gỗ.



Dĩ nhiên sinh mạng người dân sẽ “bị treo” trên những chiếc cầu như thế này.



Đa số những cây cầu ở Tây Bắc đều là huyết mạch giao thông của người dân trong vùng.





Tiền thân của những câu cầu treo là những cây cầu tự chế.



Những đứa trẻ “diễn xiếc” trên cây cầu treo tử thần.


Có những cây cầu treo bắc tạm mà độ khó khi tham gia giao thông còn khiến những điễn viên xiếc chuyên nghiệp bái phục.



Có nhiều nơi, người dân bản địa tự xây dựng cầu tạm để thu phí khách đi lại nhưng cũng khiến người tham gia giao thông vừa mất tiền lại vừa kinh sợ.



Những cây cầu treo vùng cao Tây Bắc là nơi sinh hoạt văn hóa, tín ngưỡng của người dân bản địa nhưng cũng là những “chiếc bẫy” khó lường.


Có những vùng biệt lập còn không có cầu treo thì người dân đành vượt sông.

Nguồn: soha.vn 

Dân Oan Bắc Giang Dùng Bom Xăng Dàn Trận Chống Cướp Đất

Trầm Hương Thơ | 10:40 | 0 nhận xét
Bắc Giang: Dùng “bom xăng” chống lại đoàn cưỡng chế thu hồi đất

Phản đối chính quyền thu hồi phần đất của nhà mình, hai anh em Tùng và Thế đã chuẩn bị nhiều chai thủy tinh chứa xăng (miệng chai quấn miếng vải) buộc chặt với bình gas mini để “tiếp đón” đoàn cưỡng chế.

“Tiếp” chính quyền bằng “bom xăng”

Ngày 27/2, Công an huyện huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang cho biết đang tạm giữ 2 đối tượng để điều tra về hành vi chống người thi hành công vụ. Hai đối tượng bị tạm giữ là hai anh em ruột, gồm: Vi Văn Tùng (SN 1972) và Vi Văn Thế (SN 1984), cùng trú tại khu Lê Duẩn, thị trấn Chũ, Lục Ngạn, Bắc Giang.

Trao đổi với PV Dân trí, Thượng tá Đỗ Gia Hảo - Phó trưởng Công an huyện, kiêm Thủ trưởng Cơ quan CSĐT CAH Lục Ngạn - cho hay, 2 đối tượng trên đã có hành vi cản trở đoàn cưỡng chế của huyện Lục Ngạn thực thi nhiệm vụ sáng ngày 24/2, tại khu Lê Duẩn, thị trấn Chũ.

Những "quả bom" xăng - gas thu được tại hiện trường vụ cưỡng chế.
Theo Thượng tá Hảo, sáng ngày 24/2, Công an huyện Lục Ngạn nhận nhiệm vụ bảo vệ đoàn cưỡng chế gồm 137 người thuộc các ban ngành của huyện Lục Ngạn, tiến hành cưỡng chế thu hồi đất của một số hộ dân thuộc khu Lê Duẩn, trong đó có gia đình Tùng và Thế.

Do không đồng tình với phương án bồi thường thu hồi đất, hai anh em Tùng và Thế đã chuẩn bị nhiều “bom” xăng - gas tự chế để “tiếp đón” đoàn cưỡng chế. Tùng ngồi trên nóc nhà mình, còn Thế ngồi vắt vẻo trên một cây vải lâu năm trong khu vực đất bị cưỡng chế thu hồi, cầm sẵn những “quả bom” xăng - gas.

“Suốt từ 7h đến hơn 9h sáng, một mặt chúng tôi vận động, thuyết phục Tùng, Thế và người nhà không được cản trở đoàn công tác, một mặt các cảnh sát áp sát những đối tượng có khả năng manh động. Khi đối tượng Thế cầm “bom” xăng - gas châm lửa ném xuống, các chiến sỹ đã nhanh chóng dùng bình cứu hỏa khống chế, không để xảy ra cháy nổ; đồng thời khống chế đối tượng này ngay lập tức.” - Thượng tá Hảo cho biết.

Cùng lúc đó, các cảnh sát khác cũng nhanh chóng áp sát, khống chế đối tượng Tùng trên nóc nhà. Tại hiện trường, cơ quan công an thu giữ 11 bình gas mini buộc với vỏ chai bia Hà Nội, bên trong vỏ chai có chứa xăng và có miếng vải ở miệng chai; 2 bình gas to loại 13kg, 1 can nhựa bên trong còn 16 lít xăng…

Cách "bày trận" của anh em Vi Văn Thế.

Theo quan sát của chúng tôi, các “quả bom” xăng - gas được chế bằng cách buộc chặt các bình gas mini với vỏ chai bia Hà Nội chứa xăng, quấn vải ở miệng. Một điều tra viên kể lại, đối tượng Thế ngồi trên cây vải, trải sẵn một tấm bạt dưới đất; trên tấm bạt có các túi ni-lông chứa xăng. Khi Thế châm lửa, ném “quả bom” xăng - gas xuống tấm bạt, cảnh sát đã kịp thời dùng bình cứu hỏa khống chế, không để xảy ra cháy nổ.

Qua xác minh, Công an huyện Lục Ngạn còn làm rõ, Vi Văn Thế từng có thời gian trong quân ngũ. Tại địa phương, Thế không có nghề nghiệp ổn định. Gia đình Thế có 5 anh em thì có 2 người sa vào con đường nghiện ngập. Thượng tá Đỗ Gia Hảo cho biết, Cơ quan điều tra đang hoàn tất hồ sơ để khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can Vi Văn Thế về tội “Chống người thi hành công vụ”.

Tiền hậu bất nhất

Theo tìm hiểu của PV Dân trí, năm 2007, chính quyền huyện Lục Ngạn có chủ trương thu đất để thực hiện dự án xây dựng công trình “Đường nội thị thị trấn Chũ, tuyến Khí tượng - Bệnh viện Đa khoa Lục Ngạn” với chiều dài 1,7 km. Chủ trương này được toàn thể bà con khu vực đồng tình vì thu hồi đất để làm đường phục vụ nhu cầu cuộc sống của người dân. Tuy nhiên, điều khiến nhiều hộ ngỡ ngàng là con đường mới không hề đi qua phần đất của gia đình họ nhưng họ lại nhận được thông báo phần đất của gia đình họ cũng sẽ bị thu hồi để “làm đường”.

Năm 2013, đường mới được hoàn thiện. Lúc này, 17 hộ dân thuộc khu Lê Duẩn liên tục nhận được những thông báo của chính quyền về việc thu hồi đất của gia đình họ dù những phần đất này cách xa con đường mới.


Văn bản năm 2008 (trên) không có những chữ "lạ" như ở văn bản năm 2014 (dưới).
Chỉ vào đống gạch vữa, cây cối ngổn ngang, ông Đào Công Lý (SN 1939, ở khu Lê Duẩn, thị trấn Chũ), một trong những hộ mới bị cưỡng chế, bức xúc: “Từ mép đường đến khu đất nhà tôi còn cách xa đến hơn 5m, thế mà họ thu hồi gần như toàn bộ khu nhà tôi, sát tận vào bên trong.”

Một số hộ dân khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự với ông Lý, mỗi hộ bị thu hồi hàng trăm mét vuông. Bức xúc hơn, các hộ dân ở đây cho hay, chính quyền huyện Lục Ngạn thu hồi những phần đất không “dính” vào dự án làm đường để… phân lô bán nền với giá cao hơn nhiều so với giá đền bù giải phóng mặt bằng cho các hộ dân (?!)

“Chúng tôi sẵng sàng hiến đất để chính quyền làm đường, nhưng nếu thu hồi để phân lô bán thì ít nhất phải thỏa thuận với chúng tôi chứ.” - bà Hoàng Thị Tân (SN 1944, ở khu Lê Duẩn) nói.

Căn nguyên của những bức xúc trên xuất phát từ những lập lờ trong các Quyết định, Thông báo của chính quyền huyện Lục Ngạn. Theo đó, toàn bộ các Quyết định, Thông báo và các văn bản liên quan của UBND huyện Lục Ngạn từ năm 2007 đến cuối năm 2013 gửi các hộ dân đều ghi rõ, việc thu hồi đất là để “thực hiện dự án đầu tư xây dựng công trình đường nội thị thị trấn Chũ”. Tuy nhiên, đến thông báo ngày 31/12/2013, các thông báo thu hồi đất lại được “bổ sung” thêm mục đích thu hồi đất là để “thực hiện dự án đầu tư xây dựng công trình đường nội thị thị trấn Chũ và Hạ tầng kỹ thuật khu dân cư”.

Bất ngờ trước những ngôn từ “lạ” trên, người dân đặt nghi vấn chính quyền huyện Lục Ngạn đang dùng chiêu bài “lập lờ đánh lận con đen”!




Bloggers VN mời công an 'ly cà phê nhân quyền'

Trầm Hương Thơ | 10:32 | 0 nhận xét

Nhóm các blogger thuộc Mạng lưới Blogger Việt Nam vừa đăng Bấmthư ngỏ mời mọi người tham dự buổi gặp gỡ Cà phê Nhân quyền nhằm thảo luận về quyền tự do đi lại của công dân.

Các bài liên quan


Chủ đề liên quan

Trong thư mời có đoạn viết "Thời gian vừa qua liên tục xảy ra tình trạng công dân Việt Nam không vi phạm pháp luật bị ngăn cấm xuất cảnh mà không được thông báo trước."

"Một trong những lý do mà an ninh, Cục quản lý xuất nhập cảnh thường đưa ra là do có lệnh từ Bộ Công an (hoặc đơn vị an ninh cụ thể) là vì 'an ninh quốc gia'."

"Làm thế nào để chấm dứt tình trạng tùy tiện này?" thư mời của nhóm các blogger đặt câu hỏi.

Blogger Nguyễn Hoàng Vi, một trong các thành viên tổ chức sự kiện theo dự kiến diễn ra vào 9 giờ sáng ngày mai thứ Bảy tại Thành phố Hồ Chí Minh, nói với BBC Tiếng Việt:

"Nội dung cuộc gặp nhằm nói về quyền đi lại của công dân, vốn đã được đề cập đến trong Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền và cũng đã được Hiến pháp Việt Nam công nhận."

"Thành phần tham dự là tất cả các công dân quan tâm tới quyền tự do đi lại của mình, và đặc biệt là các nhóm hoạt động xã hội dân sự mới hình thành ở Việt Nam."

Bản thân blogger Nguyễn Hoàng Vi từng bị ngăn cản xuất cảnh hai lần.

"Thành phần tham dự là tất cả các công dân quan tâm tới quyền tự do đi lại của mình, và đặc biệt là các nhóm hoạt động xã hội dân sự mới hình thành ở Việt Nam. Thư mời chúng tôi cũng đã gửi tới cơ quan thường trú Bộ Công an ở phía Nam."

Nguyễn Hoàng Vi, Mạng lưới Blogger Việt Nam

"Hôm 17/4/2012, tôi định sang Campuchia để lấy hàng buôn bán cùng một số bạn bè. Còn mới đây là cuối năm 2013, tôi cùng một số thành viên của Mạng lưới Blogger Việt Nam định sang Thái Lan để có thể vận động cho vấn đề nhân quyền Việt Nam," cô nói.

Tuy hai lần xuất cảnh với hai mục đích hoàn toàn khác nhau, nhưng blogger Nguyễn Hoàng Vi đều không đi được với cùng một lý do "không cho xuất cảnh với lý do an ninh quốc gia".

Gần đây nhất, blogger Bùi Tuấn Lâm, người tới Geneva để dự phiên kiểm điểm nhân quyền Việt Nam trong tháng Hai, đã bị tịch thu hộ chiếu và đưa lệnh cấm rời Việt Nam ngay khi anh vừa từ nước ngoài đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất sau chuyến đi.

Lý do là vì anh "chưa được phép xuất cảnh", Bùi Tuấn Lâm nói với BBC Tiếng Việt hôm 24/2.
'Sẽ cho người phá'

Địa điểm thảo luận được nói là tổ chức tại một quán cà phê Starbucks ở Tp HCM.

Ra mắt hồi trung tuần tháng 12/2013, Mạng lưới Blogger Việt Nam là nhóm những người viết blog ‘góp phần phát huy nhân quyền, tranh đấu cho tự do’ ở nhiều tỉnh thành trên cả nước.

Blogger Hoàng Vi nói tuy không được giới chức thừa nhận như một tổ chức thực sự, nhưng Mạng lưới Blogger Việt Nam đã gửi thư tới cơ quan thường trú của Bộ Công an ở phía Nam, mời họ có mặt trong sự kiện ngày mai.

"Việc họ đến để trả lời thỏa đáng những thắc mắc về vấn đề tự do đi lại của công dân là điều cần thiết, " blogger này nói.

Thành viên nhóm tổ chức buổi gặp tại Cafe Starbucks tại Quận Nhất cũng dự đoán lời mời của nhóm sẽ không được hồi đáp.

"Theo suy đoán cá nhân của tôi, thì nhiều khả năng là đại diện Bộ Công an sẽ không đến, nhưng họ sẽ cho người phá vỡ kế hoạch buổi gặp gỡ cà phê ngày mai," Nguyễn Hoàng Vi nói.

Được biết, để chuẩn bị đón tiếp những người muốn tham dự, các thành viên ban tổ chức sẽ mặc áo Mạng lưới Blogger Việt Nam giống như trong buổi gặp hôm 8/12/2013, là buổi sinh hoạt vì nhân quyền của nhóm này.

Họ cũng có thể mang theo bóng bay nói về quyền con người làm dấu hiệu nhận biết.

Nguồn: BBC

Vợ chồng anh Nguyễn Bắc Truyển nói về vụ bị hành hung ngày 24/2/2014

Trầm Hương Thơ | 14:24 | 0 nhận xét

Vợ chồng anh Nguyễn Bắc Truyển nói về vụ bị hành hung ngày 24/2/2014

Chúng tôi đến thăm vợ chồng anh Nguyễn Bắc Truyển tại nơi anh chị đang nghĩ tại Hà Nội. Vết thương của anh vẫn trong tình trạng mắt đọng máu,bầm tím. Hỏi ra thì anh chưa kịp mua thuốc uống, mặc dù bác sĩ đã khám và kê đơn. Biết anh chị ra ngoài vào lúc này sẽ không an toàn vì sẽ có nhiều mật vụ bám theo, hai vợ chồng tôi ra mua cho anh. Vào quầy thuốc của bệnh viện Đống Đa không có, ra ngoài hỏi mấy hiệu thuốc nữa không có. Thì ra, thuốc bác sĩ kê cho anh là thuốc hiếm. Mãi rồi cũng mua được mang về giục anh uống.
Hôm qua, nghe audio phỏng vấn của Thanh Lan, thấy chị Phượng trả lời rất vắn tắt nên tôi đề nghị anh chị kể lại tỉ mỉ vụ côn đồ (mật vụ?) hành hung vợ chồng anh. Tưởng chúng chỉ đánh chị Phượng qua thôi, nhưng chị cũng bị chúng đạp vao mặt.

Chúng tôi định chào vợ chồng Bắc Truyển ra về thì nhiều anh em kéo đến thăm nên chúng tôi nán lại ít phút nữa.

Video clip phỏng vấn có thời lượng 8'54". rất tiếc do thẻ nhớ hết dung lượng nên bị mất phần cuối:

Bắc Truyển bị đạp vào mặt, mắt kính vỡ tan.






25/2/2014
Tường Thụy
Nguồn: Nguyễn Tường Thụy's Blog

Thư Mời Của Ban Tổ Chức, Hội NVTNCS Moenchengladach

Trầm Hương Thơ | 13:19 | 0 nhận xét


TIN NÓNG !!! Bắt hai người Trung Quốc giết hại dã man chặt đầu cháu bé lớp 4

Trầm Hương Thơ | 07:53 | 0 nhận xét

Hai nghi phạm người Trung Quốc đã chặt đầu cháu bé học lớp 4 do có không tìm được bố nạn nhân để đòi nợ.

Chiều 27.1, nguồn tin từ cơ quan công an cho biết công an huyện Văn Lãng (Lạng Sơn) vừa bắt giữ hai nghi phạm người Trung Quốc vừa gây ra vụ án giết người tại Việt Nam.


Hai nghi phạm người Trung Quốc vừa bị bắt giữ. 

Trước đó, theo thông tin ban đầu, khoảng 13h ngày 26.2 tại huyện Văn Lãng, Lạng Sơn đã xảy ra vụ án mạng, nạn nhân là một cháu bé học lớp 4. Hung thủ được xác định là hai thanh niên người Trung Quốc.

Hai nghi phạm này đã nhiều lần sang Việt Nam đòi nợ nhưng bố cháu bé trốn. Do đó, hai đối tượng trên đã ra tay cóc và sát hại giết hại bằng cách chặt đầu cháu bé. Hai đối tượng này còn tìm cách moi tim nạn nhân nhưng không thành.

Sau khi nhận được tin báo của quần chúng nhân dân, cơ quan công an huyện Văn Lãng đã phối hợp với công an một số huyện lân cận truy bắt hung thủ. Đến 14h ngày 27.2 hung thủ đã bị công an huyện Văn Lãng bắt tại thôn Hát Lốc, xã Bắc La (Văn Lãng, Lạng Sơn).

Sau đó, hai nghi phạm trên đang bị tạm giữ tại UBND xã Bắc La để chờ cơ quan có thẩm quyền xử lý.

Nam Hà


Tags: TIN NÓNG

CẦU SẬP AI CHỊU TRÁCH NHIỆM ?

Trầm Hương Thơ | 06:18 | 0 nhận xét

Vài điểm về Cầu treo vừa bị sập ở Lai Châu:

Tên công trình: Cầu treo Chu Va 6(Lai Châu).

Địa chỉ: Bản Chu Va, xã Sơn Bình, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu.

Chủ đầu tư: UBND huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu. Chủ tịch UBND huyện hiện tại là ông Hoàng Thọ Trung(áo trắng trong hình dưới)

Nguồn kinh phí: Đại sứ quán Đan Mạch hỗ trợ.

Tổng vốn: 1,247 tỉ đồng.

Đơn vị thi công: Doanh nghiệp xây dựng tư nhân Ký Hoa (trụ sở tại Tam Đường, Lai Châu).

Khánh thành: 12/2012.

Bảo hành: 1năm.

Đứt cáp: 02/2014.

Số người chết tính tới 20h ngày 27 tháng 02 năm 2014: 08 người.
Số người bị thương: 31 người.

Chắc chắn cây cầu treo Chu Va 06 sẽ được Bộ GTVT và các cấp chính quyền tỉnh Lai Châu tiến hành tu sửa, mong rằng sau khi sửa xong sẽ không có người dân nào rơi xuống suối vì "cộng hưởng" hay "quá tải trọng" như lần này nữa.

FB Người Xứ Bố Sơn tổng hợp.

Đồng tiền mua được gì?

Trầm Hương Thơ | 01:21 | 0 nhận xét
Tôi đang viết bài này ở Hà Nội, không xa nơi tôi đã ở cách đây 24 năm lần đâu tiên sang Việt Nam. Thế giới của hôm nay rất khác so với thế giới của năm 1990 và giữa năm 1990 và hôm nay Việt Nam đã thay đổi nhiều. Nếu lúc đó, Việt Nam là một trong những nước nghèo nhất ở Châu Á, thì hôm nay Việt Nàm là một nước thu nhập trung bình thấp (lower middle income country). Nếu lúc đó Việt Nam là một nước mới phát triển nền kinh tế thị trường, thì hôm nay Việt Nam đã có một nền kinh tế thị trường trong khuôn khổ thể chế Lenin gần hơn 20 năm rồi.

Không thể phủ nhận về mức sống, Việt Nam đã có nhiều tiến bộ. Mặt khác, không có ai có thể phủ nhận nếu Việt Nam muốn phát triển mạnh hơn, có sự tăng trưởng kinh tế cao hơn và bền vững hơn, phải giải quyết những hạn chế về thể chế.

Trong những tháng qua, tôi đã đề cập đến vấn đề nhân quyền. Xin khẳng định với các bạn trong chính quyền, đó là một vấn đề mà tôi không thể nào bỏ qua. Và dù một số bạn trong chính quyền chưa thấy đủ rõ, vấn đề nhân quyền, tự do ngôn luận, tự do báo chí là lồng ghép với những hạn chế về thể chế, nhất là , những vấn đề như thiếu minh bạch, v.v. Song, hôm nay xin chia sẻ một chút với các bạn một cách ngắn gọn những gì tôi đang nghiên cứu ở Việt Nam.

Từ lâu tôi cũng như nhiều người khác rất lo về sự phát triển của Việt Nam, và có quan tâm đến tình hình của hai ngành cực kỳ quan trọng đối với tương lai của Việt Nam. Một là ngành giáo dục, hai là ngành y tế. Sự quan trọng của hai ngành này rõ ràng xuất phát từ thực tế là muốn phát triển, Việt Nam phải phát triển con người. Tức là con người phải ở trung tâm của chiến lược phát triển.

Nhà Nước Việt Nam từ lâu đã chấp nhận quan điểm này về nguyên tắc. Đồng thời, ai ở Việt Nam, dù đang ở vị trí nào, đều thấy còn có nhiều thách thức, chính vì những thể chế của đất nước, đặc biệt trong việc cung ứng, chi trả, và quản lý những dịch vụ giáo dục và y tế, chưa cho phép dân Việt Nam tiếp cận đầy đủ những dịch vụ chất lượng khá, có khả năng chi trả được.

Ở nước nào việc quản lý các ngành giáo dục và y tế cũng không hề dễ dàng. Và thách thức lớn nhất của Việt Nam và làm sao có thể cải cách hai ngành này, để nó có thể phục vụ người dân và giúp họ phát triển những năng lực của họ một cách tối đa. Mục đích ở đây, không phải là đề cập đến những vấn đề phức tạp trong hai ngành này một cách đầy đủ, vì dân Việt Nam khá biết những chuyện này. Ý là đề cập một câu hỏi quan trọng như sau:

Việt Nam có một đặc trưng hiện nay là tỷ lệ dân nghèo và (đặc biệt) cận nghèo là còn quá cao, đồng thời quy mô của tầng lớp trung lưu còn quá nhỏ. (Chưa nói gì về những người lái xe Bentley, có mấy căn hộ v.v.) Qua những nghiên cứu khác nhau chúng ta có thể xác định là hiện nay, một vấn đề lớn đối với hai ngành giáo dục và y tế ở Việt Nam, không phải là số tiền được chi trả, mà là sự hiệu quả của số tiền được chi trả đối với những kết quả mong muốn.

Thế thì nghiên cứu tôi đang tiến hành ở Việt Nam hiện nay là gì? Đó là làm sao chúng ta có thể khuyến khích sự phát triển của giai cấp trung lưu ở Việt Nam? Tại sao đặt ra câu hỏi này? Là vì Việt Nam muốn phát triển bền vững thì phải mở rộng số người, số gia đình, số công đồng mà có thể không chỉ là tiếp cận những dịch vụ cơ bản mà là tiếp cận những dịch vụ chất lượng chuẩn, và qua đó đẩy mạnh khả năng của mọi người tham gia một cách hiệu quả trong nền kinh tế thị trường của đất nước và thế giới.”

Nếu trong ngành giáo dục vấn đề là làm sao phát triển một giai cấp lao động có kỹ năng, thì trong ngành y tế thách thức là, làm sao Việt Nam có thể phát triển một hệ thống y tế hiệu quả, mà trong đó những chi phí người dân phải chi trả là vừa phải, không quá đáng. Vâng, trong ngành giáo dục hiện nay có những nỗ lực cải cách (hy vọng sẽ thành công hơn những nỗ lực trước). Và vâng, trong y tế cũng có những nỗ lực để mở rộng bảo hiểm, giảm bớit lạm dụng. Hai việc đó tôi hoàn toàn hoan nghênh.

Nam ngoái, tôi đã tiến hành một công trình nghiên cứu về sự diễn biến của hiện tượng ‘xã hội hóa’ và những đóng góp và hạn chế của nó. Hiện nay, nghiên cứu của tôi đặt ra câu hỏi: ‘Xã hội hóa’ thì có rồi, nhưng bây giờ phải làm gì để giảm bớt những mặt tiêu cực của nó?

Tất nhiên, tôi cũng như những người khác chưa có câu trả lời. Chưa chắc giải pháp chỉ là xây thêm những bệnh viện v.v. Thế thì một cái cần thiết là tìm hiểu và xác định những điều kiện phải có để nâng cao khả năng của người gần thu nhập bình quân và tương đối thấp để họ có thể tiếp cận được những dịch vụ mà họ cần và qua đó phát triển khả năng của họ và để họ tham gia mạnh hơn trong nền kinh tế thị trường của Việt Nam. Muốn có được điều đó, phải tìm cách mở rộng cơ hội cho những người có thu nhập trung bình trở xuống tối đa hóa những cơ hội để phát triển kỹ năng của họ, được khám chữa bệnh một cách hữu hiệu hơn với một kinh phí hợp lý hơn. Cho phép họ từ từ nâng cao hơn tới cấp trung lưu.

Đối với những vấn đề này, một thực thế phải đối mặt là mức độ phi tập trung hóa ở Việt Nam là rất cao, thậm chí quá cao. Trong khi những năng lực về về điều phối, quản lý thông tin, thúc đẩy minh bạch, bao đảm trách nhiệm giải trình thực sự là chưa đủ mạnh. Vì thế ở trung tâm của nghiên cứu này là những vấn đề về thể chế.

Hiện nay Việt Nam có trên 60 mô hình quản lý khác nhau. Ta phải học nó, phải xác định những thể chế nào có lợi nền phổ biển hóa, và những cái nào cần phải xóa bỏ. Cũng phải học các kinh nghiệm của các nước khác. Sau cùng, phải có sự quyết tâm chính trị; một cái khó ở Việt Nam mà rất cần.

Ở mức độ tới 17 phần trăm GDP, tổng số tiền cả dân lẫn nhà nước Việt Nam chi tra cho giáo dục và y tế là lớn rồi. Vào ngày thầy thuốc, cùng lúc đang có những thảo luận về cải cách ở cả hai ngành y tế và giáo dục, vấn đề hiện nay không phải là số tiền được chi trả, mà là số tiền đó mua được gì cho dân Việt Nam.

JL

Triệu thằng ăn cắp

Trầm Hương Thơ | 01:15 | 0 nhận xét

Lịch sử được cho vào tủ lạnh. Biết đến ngày nao được rã đông ?

Trầm Hương Thơ | 01:14 | 0 nhận xét
Tags: 

Xem xét chế độ, hết chỗ sinh tồn

Trầm Hương Thơ | 14:29 | 0 nhận xét
Xem xét chế độ độc đảng Việt Nam thật kỹ sẽ thấy hết chỗ sinh tồn, là do đâu?. Và đất nước VN có thoát được sự xâm lăng và đồng hóa bởi phương Bắc như Tàu cộng đã/đang xâm chiếm Tây Tạng hay không?!. Tôi xin nêu một vài dẫn chứng mà Cộng Sản Việt Nam (CSVN) tự diễn biến sụp đổ, tự họ trói họ hết cách vẫy vùng:

I- Chế độ CSVN đã lộ rõ bản chất vô nhân bất nghĩa: 

Tàu cộng đang rập rình thôn tính đất nước Việt Nam, vì chính quyền hiện hữu quá nhu nhược; đã hiện rõ nét là ban lễ tân bộ ngoại giao Cộng Sản Việt Nam “giả mù pha mưa” đã dùng lá cờ từ năm sao (ngũ tinh hồng kỳ) của Tàu cộng, tự nâng lên thành 6 sao, mà sao nhỏ thứ 6 là biểu tượng của VN nhập Tàu?! Ngày 21-12-2011, CSVN đã cho các em nhỏ cầm cờ 6 sao, đón Phó Chủ tịch nước Tàu cộng là Tập Cận Bình ở phủ Chủ tịch nước tại Hà Nội, vì nghĩ rằng họ Tập sẽ làm Chủ tịch nước Tàu nay mai, cũng là chủ nhân tương lai của chế độ CSVN?! Điều đáng lưu ý, đây không phải là lần đầu được Hà Nội cho sử dụng lá cờ 6 sao của Tàu cộng; mà trước đấy, khi đưa tin Tổng Trọng sang Bắc Kinh ngày 11-10-2011, đài truyền hình VTV1 cho đọc bản tin trên, đã có xuất hiện lá cờ Tàu cộng 6 sao rồi?!


- Hiện nay, tại vùng đất Tây Nguyên nơi khai thác bauxite và nơi các phố Tàu như phố Tàu ở huyện Kỳ Anh (Hà Tỉnh), người Tàu coi như đã làm chủ những vùng đất này của VN, họ đã ngang ngược xem dân mình rẻ rúng, khinh thường cả công an địa phương, có lẽ CSVN đang cho làm thí điểm để sau này Tàu cộng đồng hóa cả nước Việt được dễ dàng chăng?!

- Gần đây, trong dịp tưởng niệm 35 năm cuộc chiến chống quân Tàu xâm lược 6 Tỉnh biên giới phía Bắc ngày 17-02-1979, những người Việt Nam nhớ ơn các Liệt sĩ đã hy sinh vì bảo vệ Tổ quốc, tìm đặt vòng hoa tưởng niệm các Liệt sĩ và đồng bào đã hy sinh. Thế mà chính quyền thái thú lại sai những kẻ vô liêm sỉ, trong số này có cả các người già và thanh niên nhảy múa trước tượng đài Lý Thái Tổ ở thủ đô Hà Nội. Hành động thiếu văn hóa này, đối với tiền nhân (Lý Thái Tổ) là bất kính, đối với các Liệt sĩ và Đồng bào đã hy sinh là vô nhân bất nghĩa?! 

Tôi ngẫm nghĩ vì sao VN lại có một chính quyền quy lụy Tàu quá đáng như vậy? Vì sao có cả các người già và thanh niên nhảy múa, phải chăng đây là những kẻ mà cha mẹ của họ không biết dạy dỗ con cái và họ chưa từng được đi học để biết ít nhiều về sử Việt hay sao?! Được biết: “Trong bài Đức Vua Trầm Tưởng, Gs. Nguyễn Huệ Chi viết: “Phỏng dịch lời trong một điệu vũ nhạc cổ Trung Quốc ‘Trung Quốc cáp cáp’, được lệnh cấp trên cho phổ biến để các dư luận viên múa nhảy xập xình trong buổi sáng ngày 16-2-2014 trên quảng trường Lý Thái Tổ ở vườn hoa Chí Linh, nhằm ngăn chặn dân chúng mít tinh kỷ niệm ngày mấy chục vạn giặc Tàu do Đặng Tiểu Bình xua xuống đánh chiếm biên giới Việt Nam 35 năm trước” (Dân Làm Báo). Cũng trong Dân Làm Báo: “Riêng bài ‘Con Bướm Xuân’ của Hồ Quang Hiếu, theo Nhà báo tự do Thùy Trang đã sao chép sang tiếng Việt từ bài hát nguyên thủy ‘Trung Quốc Chính Nghĩa’ của Trung Cộng ra đời cách nay 30 năm, đã từng được Ca sỹ nổi tiếng Kim Khánh của Trung Hoa trình bày”. Đây rõ ràng là CSVN đã cố tình đem nhạc Tàu biến thành nhạc Việt để người Việt quen dần, để sau này Tàu đồng hóa người Việt được dễ dàng?! Hỡi ôi! Các Chiến sĩ đã hy sinh cho Tổ quốc lại bị bọn Việt gian vô ơn bạc nghĩa, thương tiếc ngậm ngùi làm sao:

Nhìn thăm thẳm lên không lồng lộng!
Thấp thoáng xa những bóng anh linh!
Nhớ ra người đã hy sinh
Sao còn lẫm liệt, rập rình tiếng quân?!

Ngày nào mất, mộ phần không biết?!
Ngưỡng mộ người, thương tiếc, tiếc thương!
Nguyện cầu Tử sĩ muôn phương
Thảnh thơi cực lạc, thiên đường an vui!

- Tôi đồng quan điểm với tác giả Vũ Đông Hà (Danlambao) trong bài viết “Dân ta tự mở hồ sơ Phạm Quý Ngọ”: “Cái chết của Phạm Quý Ngọ không nằm trong phạm vi của một cá nhân bình thường. Đó là cái chết của một ủy viên Trung ương đảng - thành viên của bộ phận đang nắm giữ quyền lãnh đạo đất nước; của một Thứ trưởng Bộ Công An - bộ phận nắm giữ quyền thi hành pháp luật; của một mắc xích quan trọng trong một vụ án lớn có ảnh hưởng sâu rộng đến bộ máy cầm quyền. Do đó, chết không thể... hết. Hết là điều mà những thế lực cai trị đen tối mong muốn như kết quả mà họ sẽ đạt được: Đình chỉ vụ án "Làm lộ bí mật Nhà nước" (Hết trích). Theo đài BBC ngày 23-2-2014: Báo Công an Nhân dân hôm 22/2 đăng bài ca ngợi ông Ngọ là "Người chỉ huy nhiều trận đánh lớn của lực lượng Cảnh sát" và rằng ông "rất tận tâm, quyết liệt, sát sao trong việc chỉ đạo chuyên án, dám làm, dám chịu trách nhiệm". Nói ông Ngọ: "Người chỉ huy nhiều trận đánh lớn" đánh ai? Đánh nhân dân! Rõ ràng nghịch lý trắng trợn, “những Chiến sĩ đã hy sinh vì đánh đuổi quân Tàu xâm lược để cứu nước” thì lại vô ơn bạc nghĩa, nhưng “ông Ngọ là kẻ đánh đập đồng bào, sâu dân mọt nước” lại được Đảng và Chính quyền thái thú cho truy điệu trọng thể, là do ai, vì sao?! 

- Gõ bàn phiếm (keyboard) đến đây, thì tôi lại nhớ đến hai chuyện thật mà tôi đã nghe đồng bào VN than thở não nùng, mặc dù tôi nghe đã trên một năm, mà sao cứ ray rức trong đầu: Một người bạn của tôi kể lại, năm rồi về thăm Việt Nam, đến thăm bạn bè thân thiết, người bạn ở VN thổ lộ chân tình lẫn xót xa: “Tao đang nghĩ nên cho con của tao học thứ ngoại ngữ nào có thực dụng ở tương lai, học Anh văn có thể kiếm tiền liền, nhưng về lâu về dài thì học tiếng Tàu có lợi hơn, vì trước sau gì người Tàu cũng cai trị VN!”. Một chuyện khác, khi tôi đến viếng thăm gia đình một người rất thân, sau khi hỏi han công việc làm ăn, thì hai vợ chồng gia đình này (họ ít tuổi hơn tôi) than thở chua chát: “Tụi em ở tiểu bang phía bắc của nước Mỹ, nghĩ khi về già thì ngại tuyết ngập lạnh lẽo, nên vào năm 2005, lấy hết số tiền dành dụm bấy lâu đem về VN mua đất cất nhà, phí tổn lên đến khoảng 120 ngàn đô, nên phải đem cái nhà đang ở thế chấp để vay thêm 50 ngàn đô nữa mới đủ 120 ngàn đô, việc xây cất đã hoàn tất, nhưng chưa ở vì chưa về hưu, thế mà ngày nay nghe Tàu khai thác bô xít ở Tây Nguyên hình như đã làm chủ vùng đất này, hôm qua còn nghe chính phủ VN cho người Tàu thành lập phố Tàu nhiều nơi trên đất nước mình... không biết ngày mai đất nước mình có bị Tàu đô hộ nữa không?! Nếu nước mình bị Tàu đô hộ, thì lũ em cũng đành bỏ của chạy lấy người, dù phải sống ở xứ lạnh lẽo này còn hơn là làm dân nô lệ!”. Đau đớn thay! Dân chúng trong và ngoài nước đã than thở và hoang mang về hiện tình nước VN!

Chính những điều oái oăm đã nêu trên, khiến cho dân chúng xa rời độc đảng và chính quyền hèn hạ, mà đưa đến sự sụp đổ chế độ “hèn với giặc ác với dân” vì ý dân là ý trời.

II- Những hành động CSVN cố tình phỉ báng Tiền nhân, toàn dân không thể tha thứ: 

Những tội ác của các nhân vật đầu não của CSVN nếu kể ra hết, tôi ngại sẽ làm bẩn mắt độc giả, nên tôi chỉ xin nêu 2 nhân vật tiêu biểu mà thôi:

- Hồ Chí Minh (HCM): Hồ Chí Minh đã đề bài thơ “Viếng Đền kiếp Bạc” tại đền của Đức Trần Hưng Đạo, chẳng những lời lẽ vô lễ, mà hắn còn mê muội chế độ Cộng sản vô tưởng:

Bác tôi, tôi bác vẫn anh hùng
Tôi bác, cùng theo nghiệp kiếm cung
Bác đuổi quân Nguyên thanh kiếm bạc
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng
Bác đưa một nước qua nô lệ
Tôi dẫn năm châu đến đại đồng
Bác có khôn thiêng cười một tiếng
Mừng tôi cách mạng đã thành công.

HCM, quả là kẻ xấc láo, chỉ cần nêu lên hai câu luận cũng thấy được tâm ý của kẻ buôn dân bán nước, lại hám danh dùng Hưng Đạo Vương để so sánh, và muốn nổi danh tiếng hơn cả Hưng Đạo Vương, HCM viết: “Bác đưa một nước qua nô lệ”; Ý của HCM muốn nói công trạng của Hưng Đạo Vương chỉ trong phạm vi của một nước, còn HCM thì “Tôi dẫn năm châu đến đại đồng”, HCM kể công trạng của mình đến cả năm châu?! Cũng câu: “Tôi dẫn năm châu đến đại đồng”, tiến đến đại đồng là không còn biên giới quốc gia dân tộc, nước Việt chỉ bằng khoảng một phần hai mươi nước Tàu về dân số và diện tích, mà tiến tới đại đồng tức là HCM tạo điều kiện cho người Tàu đồng hóa người VN dễ dàng!. Người viết nương vận bài thơ của HCM, làm một bài thơ khác đúng theo bản chất của HCM để may ra đồng bào VN tha thứ cho HCM phần nào chăng?!:

Cúi đầu, kính cẩn bậc anh hùng!
Tôi cũng đua đòi việc kiếm cung
Ngài giết quân Nguyên tuôn máu đỏ
Tôi đem dân Việt nướng than hồng
Ngài trừ Mông Cổ, trông bờ cõi
Tôi giết đồng bào, ngập núi đồng
Ngài có linh thiêng, đừng trách mắng
Tôi mong xin tội, chẳng xin công?!

Thế mà CSVN còn đem di ảnh của HCM vào chùa hay nhà thờ, để thờ như Đức Phật, Đức Chúa. Nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng! Tôi xin lưu ý các người CSVN đừng có lầm lẫn để di ảnh của HCM trước mặt (hay ngang hàng) với Đức Phật hay Đức Chúa, như vậy là hại HCM đấy, dù biết rằng Đức Phật từ bi, Đức Chúa bác ái, nhưng linh thần ở nơi đấy cũng khó tha thứ những kẻ đứng ngồi xấc xược, nhất là kẻ tội đồ dân tộc! Ngược lại, nếu tấm di ảnh HCM được để phía sau (hay dưới chân) bàn thờ Phật hay bàn thờ Chúa, thì đây là điều tốt, vì biết đâu linh hồn HCM nghe kinh kệ lâu ngày sẽ ăn năn hối cải, mà từ đấy tội lỗi được tiêu trừ dần và hy vọng HCM sẽ được đi đầu thai kiếp khác?! Độc giả muốn tìm hiểu về cuộc đời và phong cách của HCM, mời xem: “Bác Hồ ám ảnh” (copy hàng chữ này rồi click vào Google để xem).

- Võ Nguyên Giáp: Hào quang của tướng Giáp được CSVN ca tụng là thắng trận Điện Biên Phủ, nhưng trận này được sự giúp đỡ của Tàu cộng, trận Điện Biên Phủ khai chiến từ ngày 13-3-1954 và kết thúc ngày 7-5-1954. Quân Pháp gồm có: 16 tiểu đoàn bộ binh, 7 đại đội bộ binh cùng pháo binh, 1 đại đội xe tăng, 1 phi đội máy bay; tổng quân số là 15.105 người. Quân đội Việt Minh gồm có: 10 trung đoàn bộ binh, 1 đại đoàn công binh và pháo binh tổng quân số khoảng 55.000 người, quân Việt Minh đông hơn quân Pháp gấp ba lần. Sau 55 ngày ác chiến, đại tá Christian de Castries của Pháp đầu hàng, thì quân Pháp: 2,293 người chết, 5,195 bị thương, 11,721 người bị cầm tù. Quân của tướng Giáp bị tử trận khoảng 24,000 người, bị thương khoảng 15,000 người, quân của tướng Giáp bị chết gấp mười (10) lần nhiều hơn so với quân Pháp, vì tướng Giáp dùng chiến thuật biển người trong trận Điện Biên Phủ, chưa tính đồng bào bị chết vì làm lao công tải súng đạn. Thế nhưng trớ trêu thay! CSVN lại đúc tượng tướng Giáp đem đặt ngang hàng với các vị tiền nhân lẫy lừng của VN: Việt quốc công Lý Thường Kiệt; Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn; Hoàng đế Quang Trung Nguyễn Huệ; tượng đã đặt tại Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam. 

Trong khi ấy, các vị anh hùng: 

Lý Thường Kiệt vào năm 1075, ông đem mười vạn quân Bắc phạt đánh Tống tan tành, năm 1076, đánh bại quân Tống tại sông Như Nguyệt giữ vẹn toàn cương thổ và ông đã khẳng định:“Nam quốc san hà Nam Đế cư...”. 

Hưng Đạo Vương vào năm 1285, đem 10 vạn quân đánh tan tác 50 vạn quân Nguyên xâm lược, Vương đã ba lần đánh đuổi tan tác quân Nguyên là quân hung hãn nhất lúc bấy giờ, lời hào hùng của Vương vang dội muôn đời: “Nếu bệ hạ muốn hàng, xin chém đầu thần trước đã”. 

Nguyễn Huệ vào Xuân Kỷ dậu (1789), chỉ huy 10 vạn quân đánh tan 20 vạn quân Thanh (Tàu), thây giặc chết nằm ngổn ngang, tài của ông đã tiên liệu thắng thua trước khi lâm trận“Chúng nó sang phen này là mua lấy cái chết đấy thôi...”. 

Các vị Tiền nhân một lòng sắt son vì quốc gia dân tộc, khi dụng binh thì lấy ít đánh nhiều (1 đánh 2) giữ yên cương thổ. Còn Võ Nguyên Giáp là nhân vật chỉ biết thí quân mình chết như rạ, tội ác này chưa hỏi tội, còn đối với quân ngoại xâm Tàu thì hồ hỡi phục tùng. Trong“Tổng Tập Hồi Ký” trang 701, của tướng Giáp đã viết: “Tôi trao đổi với đồng chí Vi Quốc Thanh về những thuận lợi và khó khăn khi bộ đội trở về tác chiến ở trung du và đồng bằng. Bạn giới thiệu với chúng ta về chiến thuật ‘bôn tập’ của Giải phóng quân Trung Quốc. Bộ đội sẽ đóng quân cách địch khoảng 15 kilômét, ngoài tầm pháo của chúng, bất thần tiếp cận địch ban đêm, tiêu diệt quân địch và giải quyết chiến trường trong vài giờ, quay trở về căn cứ xuất phát trước khi trời sáng”. Nực cười thay! Chỉ có ‘chiến thuật đánh đồn’ mà tướng Giáp cũng phải hỏi han học hỏi đồng chí Vi Quốc Thanh người Tàu?!. Còn trong sách “Hoa Xuyên Tuyết”, tại chương V chương Nhìn nhận, trang 137, ông Bùi Tín là cựu đại tá Bắc Việt đã viết: “Tôi đã dự nhiều cuộc nói chuyện của ông Lê Duẫn sau năm 1975. Rõ rệt nhất là ở Tòa soạn báo Nhân Dân tháng 3-1983, nói chuyện với cán bộ từ hàng vụ trưởng trở lên, ông ngang nhiên nói: “Hồi đó (hồi đánh Mỹ), Bộ trưởng quốc phòng nhát như thỏ đế vừa đánh Mỹ mà vừa run như vầy này (ông co người lại run rẩy). Do đó chúng tôi không để cho chỉ huy, chúng tôi phải trực tiếp nắm tình hình và chỉ đạo chiến tranh, và trên thực tế đã thay người khác trong nhiệm vụ Bộ trưởng Quốc phòng...”. Tài của tướng Giáp là thế đấy, mà CSVN lại mưu mô léo lắt, chứ lấy gì để so sánh với các vị Tiền nhân lỗi lạc VN, mà ngày nay CSVN lại cho đúc tượng Giáp ngang hàng với Tiền nhân một cách ngược ngạo vô liêm sỉ như vậy?!!!. 

Chính những sự phỉ báng Tiền nhân trắng trợn, từ: Hồ, Giáp... sẽ thêm vào tình trạng đồng bào ngán ngẩm chế độ vô ơn bất nghĩa sẽ gây cho chế độ này phải sụp đổ nay mai.

III- Nghiền ngẫm Tây Tạng, ngẫm nghĩ Việt Nam: 

Sau khi quân Tàu xâm chiếm Tây Tạng, quân Tàu cai trị chính sách hà khắc khốc hại; những sư sãi, những người dân hiền lành Tây Tạng vì quê hương bị mất, bị ngoại xâm bóc lột dã man, đã cực lực phản đối quân xâm lược, họ đã/đang liên tục tự thiêu, đến nay đã trên trăm người tự thiêu. Vậy tưởng cũng nên tìm hiểu qua đất nước Tây Tạng: Khu tự trị Tây Tạng có độ cao trung bình trên 4000 mét (cao nhất thế giới) so với mặt nước biển, là một trong các khu tự trị của Trung cộng, nơi đây dân tộc Tạng là chính. Tây Tạng ở về phía tây nam của nước Tàu. Phía nam và phía tây của Tây Tạng giáp giới các nước: Ấn Độ, Nepal, Myanmar (Mi-an-ma), Bhutan (Bu-tan), Sikkim (Xích-kim), với đường biên giới dài khoảng 4000 km. Toàn khu tự trị rộng trên 1.22 triệu km vuông, chiếm khoảng 12.8 tổng diện tích cả nước Tàu. Tổng dân số của khu tự trị Tây Tạng khoảng 2.6 triệu người, trong đó có 2.5 triệu người là người Tạng, chiếm 96 phần trăm tổng dân số, ngày nay Tây Tạng là một khu tự trị như cấp tỉnh của nước Tàu, mật độ dân số thưa thớt, bình quân 2 người/km vuông. Sau khi triều Thanh sụp đổ vào năm 1912, Tây Tạng tuyên bố độc lập vào năm 1913. Tây Tạng duy trì tình trạng tự quản cho đến năm 1951, sau khi quân Tàu cộng xâm chiếm Tây Tạng, tất cả cơ sở sản xuất và thương mại kể cả nhà hàng (tiệm ăn) hầu hết do người Tàu làm chủ (giống như người Tàu ở huyện Kỳ Anh VN ngày nay). Cuộc nổi dậy của nhân dân Tây Tạng vào năm 1959 bị thất bại, chính phủ Tây Tạng bị bãi bỏ, chính phủ Trung cộng lập ra Khu tự trị Tây Tạng ở tây bộ và trung bộ của Tây Tạng, còn các khu vực phía đông hầu hết thuộc về các tỉnh Tứ Xuyên và Thanh Hải của Tàu. 

Năm 1959, hàng chục ngàn người Tây Tạng đi theo nhà lãnh đạo tinh thần Đức Đạt Lai Lạt Ma (Dalai Lama) thứ 14, xuyên qua biên giới Himalaya miền bắc Ấn Độ để tránh sự sát hại của quân xâm lược Tàu. Sau đấy, Đức Đạt Lai Lạt Ma và dân Tây Tạng ở đất Ấn Độ lập một chính phủ lưu vong Tây Tạng. Ngoài nhiệm vụ chính trị, chính quyền lưu vong này còn quản lý một số trường học và một số hoạt động văn hóa cho người Tạng ở Ấn Độ. Ngày 1-2-1991, chính quyền lưu vong này đã trở thành thành viên sáng lập của Tổ chức của các dân tộc và quốc gia không đại diện (Unrepresented Nations and Peoples Organization: UNPO) trong lễ tổ chức ở Cung điện Hòa bình ở Den Haag, Hà Lan. Đến năm 2011, Dalai Lama lại công bố quyết định từ chức Thủ tướng Chính phủ để tập trung vào các hoạt động của một nhà lãnh đạo tâm linh. Do đấy, vào ngày 8-8-2011, bầu ông Lobsang Sangay là một học giả làm Thủ tướng lưu vong Tây Tạng, với mục tiêu "đưa người tị nạn Tây Tạng về quê và phục hồi tự do và hạnh phúc ở Tây Tạng". Đức Lạt Lai Lạt Ma được dân Tây Tạng tôn kính và là biểu tượng về tinh thần Phật giáo, được phương Tây ngưỡng mộ, cả thế giới xem Ngài như là biểu tượng của cuộc đấu tranh giành độc lập cho Tây Tạng. Tuy vậy, đến nay đã có trên trăm người có cả sư sãi và dân lành can trường tự thiêu vì nghĩa nước, nhưng đất nước Tây Tạng thì cuồng phong vẫn mờ mịt lẫn với quân thù (quân Tàu) gầm thét man rợ?!!! Vậy thử hỏi sau khi nước nhà bị giặc xâm lược rồi, tự thiêu có cứu được nước nhà không?! Mời độc giả xem: “Lửa trong Vùng đất của Tuyết: Các vụ tự thiêu ở Tây Tạng” (copy hàng chữ này rồi click vào Google để nghe) do đài VOA phổ biến. Mong mỏi đồng bào VN hãy “Nghiền ngẫm Tây Tạng để ngẫm nghĩ về Việt Nam”, phải làm gì cho Tổ quốc chúng ta thoát khỏi hiểm nguy?!.

Các dân tộc yêu nước, yêu tự do trên thế giới đã/đang lật đổ các chế độ độc tài liên tục từ Tunisia, Ai Cập... hiện nay là Ukraine. Báo Calitoday ngày 24-2-2014, loan tin: “Trong thông báo về trát bắt giữ ông Yanukovich (Tổng thống Ukraine là Viktor Yanukovich), Bộ Trưởng Nội Vụ lâm thời Arsen Avakov cắt nghĩa là “một cuộc điều tra hình sự đã được mở ra đối với ông Yanukovich và nhiều viên chức Ukraine khác vì đã tàn sát hàng loạt các công dân Ukraine”. Khi nào thì nhân dân Việt Nam sẽ đảm đương sứ mạng thiêng liêng ấy?! 

Với các dẫn chứng ở trên của người viết, thiết tưởng cũng đủ để cô bác nghiền ngẫm về hiện tình đất nước VN, để chúng ta sẽ nghĩ gì và nên làm gì cho quê hương. Ngoài ra, người viết còn thiết tha mong mỏi bà con xem bài: “Tướng VC Tiết Lộ Âm Mưu BN Cho TC Internet 2014/02/11” (copy hàng chữ này rồi click vào Google để xem) sẽ hiểu rõ ràng hơn về độc đảng (đảng độc) và chính quyền CSVN buôn dân bán nước như thế nào?!.

Mong thay!

Ngày 26 tháng 2 năm 2014




BẢN KIỂM ĐIỂM KHÔNG ĐẠT YÊU CẦU

Trầm Hương Thơ | 13:30 | 0 nhận xét
TỐNG VĂN CÔNG

Ngày 14-2- 2014, tôi được Đảng ủy mời họp tại văn phòng đảng ủy phường Tân Kiểng, quận 7, TP HCM, để nghe chỉ đạo tự kiểm điểm về những khuyết điểm của mình. Do không được trao văn bản, tôi đã ghi chép mấy điểm chính: Từ năm 2009 đã viết hơn 30 bài trái quan điểm của Đảng, đưa lên mạng gây tác động xấu; Có 15 cuộc kiểm điểm góp ý mà không sửa chữa. Có những bài chống Trung Quốc, gây chia rẽ hai Đảng, hai nước xã hội chủ nghĩa; Xuyên tạc tư tưởng Hồ Chí Minh; Tự diễn biến hòa bình suy thoái chính trị: Cổ vũ tam quyền phân lập, đa nguyên, đa đảng, vi phạm 19 điều cấm đảng viên không được làm theo Quyết định 47- QĐ/TW của Bộ Chính trị. Đồng chí Công phải viết bản tự kiểm điểm và tự nhận một hình thức kỷ luật của Đảng.

Gợi ý
Những nội dung cần kiểm điểm đối với đảng viên

1- Nội dung sai phạm:

Từ năm 2009 đến 01/2013 đảng viên Tống Văn Công đã có nhiều bài viết trên mạng internet, được các trang mạng xã hội tán phát, nội dung chủ yếu là phủ nhận quan điểm, đường lối của đảng về con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, phân tích có ý xuyên tạc tư tưởng Hồ Chí Minh, ủng hộ và cổ xúy “đa nguyên chính trị, đa đảng, Nhà nước tam quyền phân lập, xã hội dân sự dân chủ, tự do báo chí theo phương Tây …”

- Sau khi phát hiện sai phạm, Chi bộ, đảng ủy và Tổ công tác của ban Thường vụ Quận ủy đã tổ chức trên 15 cuộc họp, tiếp xúc, giáo dục, đấu tranh, thuyết phục đảng viên Tống Văn Công, tranh thủ ý kiến của các đảng viên lớn tuổi quen biết để tác động, thuyết phục.Tuy nhiên, sau khi hứa, cam kết với cấp ủy các cấp, đảng viên Tống Văn Công vẫn tiếp tục có các bài viết nội dung trái với quan điểm đường lối của đảng, chính sách pháp luật của Nhà nước hiện nay, cụ thể từ tháng 1/2013 đến tháng 1/2014, đảng viên Tống Văn Công tiếp tục viết bài “Kính gởi Hội nghị Trung ương 8: đất nước đòi hỏi phải đổi mới chính trị”, đăng trên mạng viet-studies ngày 30/9/2013, bài “Kìa cái tất yếu đang lừng lững đi tới”, đăng trên Diễn đàn xã hội dân sự 18/12/2013, đặc biệt tham gia cùng giáo sư Tương Lai, luật sư Lê đức Tiết viết một số bài có nội dung phản động trong tác phẩm Thực tiễn Thanh Văn và tầm nhìn đoàn kết do trung tâm Sena phát hành trái phép tháng 1/2014.

Như vậy những quan điểm sai trái nêu trên là biểu hiện rất rõ đảng viên Tống Văn Công đã suy thoái tư tưởng chính trị “tự diễn biến”, ”tự chuyển hóa” nói và làm trái với những điều cơ bản của đảng về quan điểm, đường lối và hoàn toàn mất niềm tin đối với đảng và chủ nghĩa xã hội, vi phạm nghiêm trọng điều 1, điều 2 Quy định số 47-QD/TW ngày 01/11/2011 của Bộ Chính trị về những điều đảng viên không được làm, không còn đủ tư cách đảng viên.

2- Căn cứ để xem xét, xử lý kỷ luật đảng viên Tống Văn Công


- Vi phạm điều lệ đảng tại điều 1, điều 2

- Vi phạm quy định 47-QD/TW, ngày 1 tháng 1 năm 2011 của Ban chấp hành trung ương về những điều đảng viên không được làm tại điều 1, điều 2.

- Căn cứ khoản 3, điều 6, quy định số 181-QD/TW ngày 30/3/2013 của Bộ Chính trị về xử lý đảng viên: những trường hợp vi phạm quy định tại khoản 1, khoản 2. Điều này gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc vi phạm một trong các trường hợp sau thì kỷ luật bằng hình thức khai trừ:


a/ Cố ý nói, viết có nội dung xuyên tạc lịch sử, xuyên tạc sự thật, phủ nhận vai trò lãnh đạo và thành quả cách mạng của đảng và nhân dân.

b/ Có quan điểm ủng hộ hay tán thành đa nguyên chính trị, đa đảng, công khai phê phán bác bỏ chủ nghĩa Mác-Lê nin, tư tưởng Hồ chí Minh, nguyên tắc tập trung dân chủ của đảng.

c/ Xuyên tạc đường lối, chính sách của đảng, Nhà nước, bôi nhọ lãnh tụ, lãnh đạo đảng, Nhà nước, truyền thống của dân tộc, của đảng và Nhà nước.

VÌ SAO TÔI VIẾT BÀI “ĐỔI MỚI ĐẢNG TRÁNH NGUY CƠ SỤP ĐỔ” ?

Tháng 9 năm 2009 tôi viết bài trên với mở đầu bằng câu “Tổ quốc Việt Nam đang đứng trước hai hiểm họa: giặc ngoại xâm và giặc nội xâm”.

Từ 2005, Trung Quốc bắt đầu bắn giết đuổi bắt ngư dân đòi tiền chuộc. Ngày 9-1-2005, chúng bắn chết 9 ngư dân Hoằng Hóa, Thanh Hóa, bắn bị thương 9 người, bắt sống 9 người đòi tiền chuộc mỗi người hơn 100 triệu đồng. Các hãng tin nước ngoài đưa tin, ta im lặng. Sau 4 ngày, người phát ngôn Trung Quốc Khổng Tuyền tuyên bố “Qua 55 năm quan hệ ngoại giao hai nước đã bước qua giai đoạn phát triển mới vô cùng tốt đẹp”. Tiếp theo Bộ Quốc phòng cử đoàn cán bộ quân sự cao cấp sang Trung Quốc học tập chính trị. Nhưng không vì thế mà Trung quốc giảm bớt các hành động bắn giết, đuổi bắt ngư dân. Tháng 6 năm ngoái (2013), trong khi người dân bức xúc vì liên tiếp 2 tàu cá Quảng Ngãi, bị bắn chìm, một ngư dân chết thỉ báo chí đưa tin ngày 6-6-2013, Bộ Quốc phòng cử 22 cán bộ cao cấp sang Trung Quốc học chính trị, đây là đợt thứ 6.

Năm 2009 còn có chuyện mở đầu thực hiện với Trung Quốc khai thác bô xit Tây Nguyên. Đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi liên tiếp 3 thư yêu cầu ngưng dự án này với 2 lý do: Tây nguyên là địa bàn an ninh quốc phòng, không nên đưa nước ngoài khai thác; Hai là không có hiệu quả kinh tế. Các nhà khoa học tổ chức nhiều cuộc hội thảo và kiến nghị giống như Đại tướng, có nêu thêm cảnh báo sẽ có hàng vạn tấn bùn đỏ trên cao hơn 1000 mét có thể đổ ụp xuống làm miền Đông và Sài Gòn chết khát. Nhưng Đảng, Nhà nước ta vẫn kiên trì thực hiện thông cáo chung đã được TBT Nông Đức Mạnh cam kết với Đảng bạn. Năm 2013, nhà máy Tân Rai đã cho ra sản phẩm. Trung Quốc mua dưới giá thành. Tính ra mỗi năm lỗ khoảng 100 triệu đô la. Những vị có trách nhiệm xin miễn giảm thuế và cam kết từ năm 2020 sẽ lãi to! 

Về hiểm họa nội xâm: Tham nhũng tỏ ra bất trị, cứ tăng nhanh từng năm, tháng. Tại Hội nghị Trung ương 3, năm 2006, Tổng bí thư Nông Đức Mạnh phát biểu “Tham nhũng là một trong những nguy cơ lớn đe dọa sự sống còn của chế độ”. Là một đảng viên sao có thể vô cảm trước “sự sống còn” ghê gớm ấy? Tuy nhiên dù rất nhiều cảnh báo góp ý, 6 năm sau, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bài diễn văn khai mạc Hội nghị Trung ương 4 sáng ngày 26 tháng 12 năm 2011 có đoạn như sau: “Đặc biệt có một câu hỏi lớn rất day dứt, trăn trở lâu nay, cần được trả lời cặn kẽ là: Vì sao công tác xây dựng Đảng được Trung ương rất coi trọng, đã có nhiều nghị quyết chỉ thị rất đúng, rất hay, nhiều cuộc vận động sâu rộng, nhưng kết quả vẫn chưa đạt yêu cầu? Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với Đảng? Vướng mắc chính là chỗ nào?”

Như vậy là dù 30 năm với rất nhiều nghị quyết, chỉ thị, tham nhũng vẫn không lùi nhưng Tổng bí thư vẫn cho rằng Nghị quyết, chỉ thị rất đúng!

Sau một năm thi hành Nghị quyết Trung ương 4, Tổ chức Minh Bạch thế giới xếp hạng Việt Nam tụt 11 bậc về kết quả chống tham nhũng. Nhân loại tiến bộ đã rút ra bài học thực tế rất ngắn gọn về tham nhũng như sau: Tham nhũng là do Nhà cầm quyền độc tài, quyền quyết định của viên chức quá rộng, thiếu công khai minh bạch và quyền tư pháp không độc lập, do đó không kiểm soát được quyền lực.

Lẽ ra những người lãnh đạo của Đảng cầm quyền sau hàng chục năm với nhiều nghị quyết vẫn không chống được tham nhũng thì phải hiểu rằng các nghị quyết ấy sai, hoặc chưa đầy đủ, phải học cách làm của những quốc gia chống tham nhũng thành công đặt ra cho mình những câu hỏỉ từ bài học của nhân loại.

Quan liêu, độc quyền đẻ ra tham nhũng, làm suy thoái Đảng cầm quyền, gây ra khủng hoảng chính trị. Lịch sử 84 năm của Đảng cộng sản Việt Nam chưa bao giờ có chuyện Tổng bí thư thay mặt Bộ chính trị đề cử 2 người vào Bộ Chính trị mà bị bác bỏ cả hai và bầu 2 người khác. Chưa bao giờ có tình trạng các nhà lãnh đạo công kích nhau trước nhân dân. Chưa bao giờ trong một cuộc họp báo công khai mà ông nói gà, bà nói vịt. (Họp báo đầu năm ngày 7-2, Đinh Thế Huynh nói, báo chí thông tin, bình luận phải có lương tâm và trách nhiệm tạo ra sự đồng thuận, không được phép nói trái làm phân tâm các véc tơ phát triển. Sau đó, phó Thủ tướng Vũ Đức Đam nói: “Tạo đồng thuận không phải là khen xuôi chiều mà phải phát hiện phê phán với tinh thần xây dựng”). Chưa bao giờ có tình trạng nhiều đảng viên tuyên bố bỏ Đảng như bây giờ!

Từ khủng hoảng chính trị đã gây ra khủng hoảng toàn diện cho đất nước. Chỉ xin nêu sơ lược vài nét:

+ Nền kinh tế được hi vọng sẽ sớm xuất hiện “con rồng Việt Nam” đã lâm vào khủng hoảng 2 năm trước khủng hoảng của thế giới, đến nay theo Viện trưởng quản lý kinh tế Trần Đình Thiên, “kinh tế thế giới đã bước vào quỹ đạo phục hồi, nhưng Việt Nam thì còn ở dưới đáy, bởi nợ xấu, sở hữu chéo, đề án tái cơ cấu tiếp tục nằm trên giấy. “ (Tại Hội thảo mùa Thu ở Huế)

+ Nông dân kéo đi khiếu kiện vượt cấp hàng chục năm, tới lúc dùng súng chống cưỡng chế. Nguyên chủ tịch tỉnh lúa An Giang Nguyễn Minh Nhị nói: “Bao nhiêu năm theo Đảng giành độc lập, có độc lập rồi thì mất quyền sở hữu ruộng đất, dắt díu nhau lên các khu công nghiệp tìm sống với đồng lương bèo bọt” (báo Nông nghiệp Việt Nam Têt Tân Mão).

+ Giai cấp công nhân được mệnh danh là giai cấp lãnh đạo cách mạng thông qua Đảng của mình. Nhưng họ đang trong tình trạng cùng khổ chưa từng có. Giống như giai cấp công nhân ở thế kỷ 19 mà Marx – Engels đã mô tả, nhưng còn khổ hơn vì không được phép đình công. Theo Tổng Liên đoàn Lao động lương tối thiểu của họ chỉ đủ cho 60% mức sống tối thiểu, có 94% phải tăng ca, tăng giờ. Họ đã tự tổ chức hơn 5000 cuộc đình công bị coi là bất hợp pháp vì không được công đoàn lãnh đạo! Trước đây công nhân còn cử ban đại diện ra đối thoại với chủ, nhưng từ 2013 không còn ai dám đứng ra làm đại diện nữa, vì sau khi tình hình ổn định thì người đại diện bị chủ sa thải, hoặc bị bắt về tội kích động đình công.

+ Năm 2013 Công ty tư vấn tài sản WealthX và Ngân hàng Thụy Sĩ UBS thông báo: “Mặc cho kinh tế khó khăn, số người “siêu giàu” ở Việt Nam (có tài sản 30 triệu USD) đã tăng 15%, trong khi đó có 8,1 triệu người nghèo đói”. Có thể nêu tên 2 người nghèo phải tìm cái chết đã được đăng báo là: Chị Lê thị Ngọc Nhãn ở Cà Mau trước khi tự tử đã gửi thư cho Trung tá Diện “Sau khi cháu chết rồi xin chú giúp các con của cháu được vào trại mồ côi. Cháu đội ơn chú đời đời”. Chị Nguyễn thị Mỹ Nhân cũng ở Cà Mau tự tử để được công nhận diện nghèo, đã gửi thư cho Đảng ủy xã: “Xin thấu hiểu hoàn cảnh không lối ra của gia đình tôi, sau khi tôi chết, đồng ý cấp sổ nghèo cho chồng con tôi được sống.”

+ Đạo đức xã hội băng hoại chưa từng thấy. Một dân tộc sống theo phương châm “thương người như thể thương thân”, những năm kháng chiến nhà nhà đêm không gài cửa, ra ngõ gặp anh hùng. Sau 38 năm sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa sao biến đổi ghê gớm như vậy? Con đánh giết cha mẹ, cháu đánh giết ông bà, vợ đốt chồng. Thanh niên ném đá lên ô tô tàu hỏa làm vui. Thợ vá xe rắc đinh bẫy người đi mô tô. Đi lao động nước ngoài thì trộm cắp và bỏ trốn để sống bất hợp pháp. Các báo mới đưa tin thày trò đánh nhau giữa lớp. Chuyện thầy gạ tình cho điểm, ép mua dâm học trò vị thành niên liên tục xảy ra. Điều tra của Trung tâm xã hội học cho hay: Học sinh cấp 1 có tỉ lệ nói dối 22%, cấp 2 tăng lên 50%, cấp 3 64%, đại học 80 %. Chúng ta sắp có lớp trí thức mới nói dối nhất thế giới. Nguyên Bộ trưởng giáo dục Nguyễn Thị Bình nói “Giáo dục Việt Nam kém hơn cả Campuchia, Lào” (Trên báo Giáo Dục).

Cũng chính vì không chịu đổi mới chính trị, khư khư ý thức hệ giáo điều mà không có một sách lược đối ngoại đúng đắn nhất là đối với Trung Quốc, bị họ lòe bịp “16 chữ vàng” và “4 tốt”. Trung Quốc chưa bao giờ là nước xã hội chủ nghĩa, và ngày càng tỏ ra là một nước phát xít. Sau giải phóng họ bắt đầu thôn tính Tây Tạng, Tân Cương, đàn áp, không ghê tay, sau đó tấn công biên giới Ấn Độ, Liên Xô… Họ dùng 2 thủ đoạn xảo trá để buộc chúng ta khuất phục: Một là kể công ơn đã giúp ta; Hai là đề cao cùng chung ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, phải cùng “chống âm mưu diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch phương Tây. Họ khuyên ta cử cán bộ sang nghe họ giảng dạy về bảo đảm an ninh chính trị, chống âm mưu diễn biến hòa bình và ta đã làm theo.

Nên biết, ngày xưa họ giúp ta chỉ vì sách lược dùng máu Việt Nam để mặc cả với Mỹ và phương Tây và để có điều kiện thao túng ta. Năm 1954, họ ép ta nhận sự chia đôi đất nước. Năm 1972 họ bắt tay Nixon bán đứng ta, để chiếm trọn Hoàng Sa. Năm 1975 họ nhờ tướng Pháp Vanuxem khuyên Dương Văn Minh lên tiếng cầu cứu, Bắc Kinh sẽ cứu Việt Nam Cộng hòa, bị tướng Minh từ chối. Năm 1979, họ xui Pôn Pốt đánh ta, rồi cho rằng ta bị kẹt ở Campuchia, họ đưa 600.000 quân xâm lược 6 tỉnh biên giới phía Bắc, giết hàng vạn dân thường, đập phá từng cái nồi, hãm hiếp, giết chết đàn bà con trẻ ném xuống giếng. Bị thua đau, họ rút quân, nhưng vẫn chiếm giữ nhiều vùng núi hiểm trở. Năm 1988 họ tấn công đảo Gạc Ma và các đảo ở Trường Sa, xả súng giết 74 hải quân ta. Mỗi dịp kỷ niệm ngày hải quân họ đưa phim này ra chiếu. Hiện nay họ vẫn tuyên bố toàn bộ Trường Sa và 80% Biển Đông là của họ, việc đánh chiếm chỉ là chờ thời cơ.

Nhiều đảng viên cộng sản dẫn đầu biểu tình phản đối tội ác của chúng đã bị đuổi bắt. Nhà văn Nguyên Ngọc đi biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn đã bị Đài truyền hình Hà Nội gọi là bọn phản động, ông kiện, tòa trả lại hồ sơ không xử. Tôi và đồng chí giáo sư Tương Lai trên đường đi dự cuộc mít tinh phản đối Trung Quốc xâm lược tại Nhà hát Thành phố (ngày hôm trước đã báo với ông Lê Minh Trí Phó chủ tịch UBND TP HCM) đã bị hơn chục xe cảnh sát bao vây buộc phải vào đồn.

Quá bức xúc trước tình trạng khốn khổ của ngư dân, anh André Menras tên Việt Nam là Hồ Cương Quyết, người từng treo cờ Mặt trận giải phóng trước Nghị viện Sài Gòn, bị Chính quyền Sài Gòn bỏ tù, đã xin Chủ tịch Nguyễn Minh Triết cho phép làm bộ phim “Hoàng Sa- Việt Nam, nỗi đau mất mát”. Anh bỏ tiền dành dụm nghỉ hưu đem làm phim. Phim làm xong được duyệt, nhưng cho tới nay vẫn cấm chiếu. Một lần họp mặt với bạn tù thời chống Mỹ ông đem phim ra chiếu đã bị cảnh sát giải tán. Hồ Cương Quyết búc xúc kêu ”Bác Hồ ơi, Bác sống lại mà coi!”

Nhân đây tôi muốn nhắc lại trong cuộc kiểm điểm tôi về bài viết ”Đổi mới Đảng tránh nguy cơ sụp đổ”, có chi ủy viên đã nói ”Hoàng Sa, Trường Sa là bãi hoang chim ỉa. Ta nói của ta. Trung Quốc nói của Trung Quốc. Đồng chí Công nói vậy là gây chia rẻ hai Đảng và hai nước xã hội chủ nghĩa anh em”. Lãnh đạo các cấp ủy không ai có ý kiến gì. Tôi không chê trách các đồng chí mà chỉ băn khoăn lo lắng, vì sao Đảng lãnh đạo không quan tâm giáo dục cho đảng viên và nhân dân hiểu lời của đức Trần Nhân Tông “Các ngươi phải nhớ lời ta dặn: Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay giặc”. Tháng trước, Thủ tướng chỉ đạo phải đưa Hoàng Sa, Trường Sa vào sách giáo khoa, báo vừa đăng lên đã bị gở xuống. Quan hệ với Trung Quốc gây thiệt hại về phía Việt Nam chưa thể lường hết. Qua 20 năm, FDI từ Trung Quốc chỉ chiếm 1,5% nhưng Trung Quốc lại trúng thầu hơn 90% các công trình điện, khai khoáng, luyện kim, hóa chất. Họ đưa cho ta thiết bị lỗi thời. Mấy năm qua ngành mía đường cứ kêu bị đường nhập lậu đánh bại là do thiết bị Trung Quốc cũ kĩ, tiêu hao năng lượng, lao động nhiều, giá thành cao, chất lượng kém. Sau đường là xi măng và nhiều thứ khác. Các công trình trúng thầu, họ đưa lao động cơ bắp người Trung Quốc sang xây nhà ở, lập nhà hàng, lấy vợ sinh con, mua đất đứng tên vợ. Các làng Trung Quốc hình thành khắp nơi từ Mông Cái, đến Hải Phòng, Ninh Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tỉnh, Khánh Hòa…. Thương lái Trung Quốc gây khó từ Lạng Sơn tới tận Cà Mau, họ hợp đồng mua rể hồi, móng trâu, khoai lang, đỉa, ốc bưu vàng, lá vải… ít lâu thì họ biến mất.

Chúng ta đã lập quan hệ hữu nghị hợp tác với những “kẻ thù cũ” Pháp, Mỹ, đặc biệt đã đưa Tổng thống Pháp Mitterand đi thăm chiến trường xưa Điện Biên Phủ nơi họ bị bắt sống 17.000 quân nhục nhã. Suốt hơn nửa thế kỷ chúng ta vẫn long trọng tổ chức những ngày kỷ niệm chiến thắng. Thậm chí hàng ngày báo chí, đài tuyền hình phát thanh còn ra rả chửi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ. Nhưng không vì thế mà họ gây khó khăn cho ta, thậm chí họ vẫn viện trợ, tạo điều kiện cho ta phát triển. Cuộc chiến chống xâm lược biên giới phía Bắc từng được báo Nhân Dân bình luận với tựa đề “Chiến công hiển hách ghi vào lịch sử chống xâm lược của dân tộc”, thế nhưng sau khi lập lại quan hệ bình thường với Trung Quốc thì dường như bị buộc phải quên chiến công hiển hách ấy đi? Tại sao với Trung Quốc chúng ta không dám đòi bình đẳng như các quốc gia khác? Rất tệ hại là chủ trương đục bỏ bia chiến thắng ở Cầu Chánh Khê, bôi xóa tên liệt sĩ Hoàng thị Hồng Chiêm trên tượng đài của chị và đổi tên trường trung học mang tên chị thành trường Bình Ngọc (thuộc Mông Cái). Ở tận núi Quyết, thành phố Vinh Nghệ An, người ta còn đập bỏ tấm bia của Chủ tịch Hồ Chí Minh ca ngợi Quang Trung vì có hai chữ “giặc tầu”. Bài thơ như sau:

“Nguyễn Huệ là kẻ phi thường,

“Mấy lần đánh đuổi giặc Xiêm, giặc Tàu.

“Ông đà chí cả, mưu cao,

“ Dân ta lại biết cùng nhau một lòng.

“Cho nên Tàu dẫu làm hung,

“Dân ta vẫn giữ non sông nước nhà”.

Cách xử lý như trên cùng với việc cho cảnh sát đuổi bắt, ném lên xe những đảng viên và nhân dân đi biểu tình mỗi lần Trung Quốc gây hấn vô lý, có phải là sách lược sáng suốt hay không? Một Đảng trong sạch không tham nhũng, tôn trọng và hết lòng phục vụ nhân dân, đồng thời không khuất phục trước kẻ thù hung bạo là hai điều kiện quyết định để có thể đứng vững và tồn tại.

Tổng bí thư Lê Duẩn trong bài nói sau ngày chiến thắng biên giới phía Bắc năm 1979 có đại ý: Trung Quốc từ lâu có âm mưu bành trướng xuống phía Nam. Khi chúng có điều kiện thực hiện thì đầu tiên sẽ là xâm lược Việt Nam. Muốn không bị xâm lược chúng ta phải mạnh lên, cả nước đoàn kết một lòng. Chúng ta không thù hằn Trung Quốc, coi nhân dân Trung Quốc là anh em. Bọn phản động cầm quyền chỉ là một bè lũ. Ý kiến của ông vẫn còn nguyên giá trị thời sự!

Nguyên nhân của mọi nguyên nhân gây khủng hoảng và hèn yếu trước ngoại bang là do Đảng không đổi mới chính trị tương ứng với đổi mới kinh tế. Thế nào là đổi mới chính trị? Nội dung chủ yếu đã có trong hai câu mở đầu Tuyên ngôn độc lập năm 1945 trích từ Tuyên ngôn độc lập 1776 của Mỹ: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc” và Tuyên ngôn nhân quyền 1791 của Pháp: “Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi”.

Hơn 60 năm qua Liên Hiệp Quốc đã lần lượt ban hành nhiều Tuyên ngôn, Công ước cụ thể hóa các quyền tự do của con người. Nhà nước Việt Nam cũng đã ký cam kêt thực hiện nhiều công ước quan trọng.

Các quyền tự do gồm có: Quyền sở hữu tài sản riêng, quyền tự do tư tưởng, nhận thức và tôn giáo, tự do ngôn luận, báo chí, tự do hội họp và lập hội, tự do đi lại và cư trú, quyền tham gia quản lý đất nước trực tiếp, hoặc thông qua lựa chọn người đại diện bằng cuộc tự do bầu cử thường kỳ, chân thực, bình đẳng, phổ thông đầu phiếu và bỏ phiếu kín. Các quyền tự do nói trên đều được ghi vào Hiến pháp, nhưng suốt 70 năm chưa được thực hiện hoặc thực hiện một cách hình thức. Cho nên nhân dân có câu “Đảng cử dân bầu”. Quyền lập hội chỉ là vào các hội, đoàn do Đảng lập ra. Quyền tự do báo chí là viết báo của Đảng, nhà nước. Hồ Chủ tịch từng nói, báo nhà nước lập ra không phải là báo chí tự do (sách Hồ Chủ tịch với báo chí, do Hội nhà báo TP HCM xuất bản 1980, trang 9). Đó là trái với các Công ước mà nhà nước ta đã ký kết.

Để các quyền tự do của con người trở thành hiện thực thì phải có một chế độ dân chủ để thực thi. Dân chủ là thể chế hóa các quyền tự do của con người bằng một bản hiến pháp đảm bảo pháp quyền, thể hiện trung thực ý chí chính trị của nhân dân.Theo bản Tuyên ngôn nhân quyền và dân quyền đã nói ở trên, điêù 16 có nội dung như sau: ”Một xã hội mà trong đó các quyền con người không được đảm bảo, nguyên tắc tam quyền phân lập không được tôn trọng, thì hiến pháp có được ban hành hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì”. Tức là phải có nhà nước pháp quyền với tam quyền phân lập thì mới có thể đảm bảo quyền tự do của con người. ( Nga và các nước Đông Âu ngày nay đều ghi “tam quyền phân lập” trong hiến pháp của họ). Thông điệp đầu năm 2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói: “Dân chủ và nhà nước pháp quyền là cặp song sinh trong thể chế chính trị hiện đại” là có ý nghĩa như vậy. Nhà nước dân chủ phải là nhà nước pháp quyền với tam quyền phân lập. Nhà nước dân chủ phải tôn trọng đời sống của một xã hội dân sự, nội dung phong phú của nó đã được ghi đầy đủ trong “Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị” mà nhà nước Việt Nam đã ký cam kết thực hiện từ ngày 24 -9-1982, nhưng sau 30 năm hầu như chưa thực hiện được gì đáng kể!



TẠI SAO TỰ DIỄN BIẾN ?



Cuộc sống luôn luôn biến động. Cái hôm qua cho là đúng hôm nay không còn thích hợp. Cho nên chống “tự diễn biến”, chống “diễn biến hòa bình” tức là chống lại sự thay đổi, chống tinh thần sáng tạo tìm những điều thích hợp trong hoàn cảnh mới, chống trào lưu tiến bộ, cố ôm giữ mớ giáo điều mà ngay những nhà mác xít trước đây cũng không chấp nhận. Phép biện chứng cho rằng, mọi sự vật đều tiệm tiến dần dần đi tới đột biến. Tôi xin ôn lại về sự “tự diễn biến” của chính hai ông tổ khai sáng chủ nghĩa cộng sản là Karl Marx và F. Engels. 

Năm 1848 Marx và Engels công bố Tuyên ngôn của Đảng cộng sản, cơ sở lý luận của Quốc tế cộng sản thứ nhất. Trong đó có những luận điểm về đấu tranh giai cấp, cho rằng giai cấp tư sản tạo ra những người đào huyệt chôn chính nó, cách mạng vô sản sẽ lật đổ nhà nước tư sản, thực hiện chuyên chính vô sản, xóa bỏ tư hữu, xóa bỏ thị trường, xóa bỏ cả tôn giáo… Từ thập niên 60 thế kỷ 19 hai ông bắt đầu thấy có sự biến đổi trong chủ nghĩa tư bản và chủ trương đấu tranh hợp pháp, không làm cách mạng để lật đổ nhà nước tư bản. Sau khủng hoảng kinh tế năm 1866, Các công ty cổ phần và các ngân hàng đầu tư quy mô lớn ra đời làm thay đổi cơ cấu xã hội của chủ nghĩa tư bản. Marx nhận xét, vậy là nhà tư bản “đã từ bỏ sản nghiệp tư hữu của chủ nghĩa tư bản họ chỉ còn là chủ cổ phần của xí nghiệp”. Do đó, phát biểu với quần chúng ngày 8-9-1872 ở Amsterdam (Hà Lan) Marx công nhận các nước như Mỹ, Anh, Hà Lan… công nhân có thể đạt được mục đích của mình bằng biện pháp hòa bình.. Hai ông tán thành quan điểm của Ferdinand Lassalle lãnh tụ Đảng Xã hội – Dân chủ Đức chủ trương hòa bình đi lên chủ nghĩa xã hội. Sau khi tan rã quốc tế thứ nhất năm 1876, hai ông không tìm cách khôi phục lại mà bắt đầu soạn thảo Cương lĩnh chuẩn bị ra đời Quốc tế thứ 2. Năm 1883 Marx qua đời, do đó Engels là người chủ trì Đại hội quốc tế của những người lao động xã hội chủ nghĩa tại Pari từ 14 đến 21 tháng 7 năm 1889 thành lập Quốc tế thứ 2 mà nội dung của nó hoàn toàn khác với Tuyên ngôn cộng sản năm 1948 ở những điểm lớn sau đây: 

- Đảng và công đoàn đấu tranh bênh vực,bảo vệ quyền lợi mọi mặt của công nhân lao động.

- Không dùng bạo lực cách mạng lật đổ nhà nước tư sản mà đấu tranh nghị trường đa nguyên đa đảng, chấp nhận thể chế đại nghị, cử đại diện tham gia bầu cử, nếu thắng cử thì nắm quyền chính trị thực hiện chế độ xã hội – dân chủ.

- Trong Đảng không lấy lập trường, quan điểm ý thức hệ sát phạt nhau mà tự do tư tưởng, và tất cả thượng tôn pháp luật.

Ngày 6-3-1895, Engels viết lời tựa cho quyển sách “Đấu tranh giai cấp ở Pháp”, trong đó có đoạn như sau: “Lịch sử chứng tỏ chúng ta mắc sai lầm. Quan điểm của chúng ta hồi đó chỉ là một ảo tưởng. Lịch sử còn làm được nhiều hơn, không những xóa bỏ những mê muội của chúng ta mà còn thay đổi điều kiện đấu tranh của giai cấp vô sản. Phương pháp đấu tranh năm 1848 đã lỗi thời về mọi mặt”.

Lê nin không chấp nhận đường lối của Quốc tế thứ 2. Do đó không thể xem ông là người kế tục Marx và Engels. Ông kế thừa chủ nghĩa Blanqui, phái bạo lực trong Quốc tế thứ 1, cho rằng, chỉ cần dựa vào cách mạng bạo lực là có thể sáng tạo được một thế giới mới không có bóc lột và áp bức.

Do Lê nin chống Quốc tế 2, Đảng Xã hội Dân chủ Nga chia ra thành 2 phái đối lập nhau, phái theo Lê nin chiếm đa số nên gọi là bonsevich. Trái với dự đoán của Marx – Engels là cách mạng xã hội chủ nghĩa chỉ thành công ở nước tư bản phát triển nhất như Đức, Lê nin lãnh đạo Cách mạng tháng mười thành công ở nước Nga nông nghiệp lạc hậu. Điều này đã làm cho ông tự tin rằng mình không kém Marx, mà còn đúng hơn Marx! Ông đề ra các nguyên lý về chuyên chính vô sản không phải là chuyên chính của cả giai cấp mà là chuyên chính của Đảng độc quyền, không còn bảo đảm “sự tự do của mỗi người là điều kiện cho sự phát triển tự do của mọi người” (Tuyên ngôn của Đảng cộng sản), ông đề ra nguyên tắc tập trung dân chủ, …

Ngay sau cách mạng Tháng 10 thắng lợi đã có nhiều nhà cách mạng Nga và thế giới không đồng ý với các quan điểm của Lê nin như Plekhanov, Kausky, Rosa Luxemburg … Trong đó, bà Luxemburg được Franz Mehring người viết tiểu sử của Marx cho là “khối óc tốt nhất đứng sau Marx”, bà nhân định “chuyên chính vô sản của Lê nin đối lập với dân chủ”.

Các ý kiến phản đối cho rằng Lê nin sẽ làm chế độ cách mạng Liên Xô đi tới chỗ sụp đổ đã được nhà nghiên cứu xã hội John Reed ghi lại trong quyển “Mười ngày rung chuyển thế giới” (Việt Nam đã dịch và xuất bản 2 lần năm 1960 và 1977). Lê nin đọc sách này một cách hứng thú, ông đã viết thư cỗ vũ nhà xuất bản in sách, chấp nhận công khai các lời chỉ trích nói trên đối với ông. Do đó, sau khi Liên Xô sụp đổ nhiều nhà bình luận cho rằng chính Lê nin mới là người gieo mầm cho Liên Xô bị tan rả 70 năm sau.

Ngày nay nhiều nhà nghiên cứu có uy tín đều cho rằng chính các Đảng xã hội – dân chủ mới là những Đảng thừa kế đúng đắn tư tưởng của Marx và Engel. Nhiều nước Bắc Âu vận dụng tư tưởng này đã giành thắng lợi lớn, thực hiện đa nguyên, đa đảng, nhưng luôn giành thắng lợi trên nghị trường, xây dựng nhà nước phúc lợi, nâng cao đời sống nhân dân, đặc biệt là công nhân lao động, khoảng cách giàu nghèo không đáng kể, tham nhũng hầu như không có.

Đảng xã hội – dân chủ Thụy Điển, chấp nhận đa nguyên, dựa vào người lao động, đấu tranh nghị trường;. Có thời gian rất dài Đảng liên tục cầm quyền 44 năm, đưa nước Thụy Điển nghèo nàn, lạc hậu trở thành nước giàu bật nhất, khoảng cách giàu nghèo không đáng kể, hầu như không có tham nhũng, ổn định nhất thế giới. Năm 2013 Cộng hòa Liên Bang Đức nước giàu mạnh nhất Châu Âu kỷ niệm 150 năm Đảng dân chủ – xã hội Đức, một Đảng theo đường lối của Quốc tế 2 lâu đời và vững mạnh vào bậc nhất. Nhân dịp này Tổng thống Joachim Gauck có bài diễn văn ca ngợi Đảng có lịch sử lâu dài dám xả thân vì niềm tin của mình: “Đó là bầu cử tự do, bình đẳng trong cả nước, bất chấp sự khác biệt xã hội của những người tham gia bầu cử, là cấm lao động trẻ em, là các tòa án phải độc lập”. Quan điểm đúng đắn đã thắng thế trong Đảng, đó là: Không thiết lập một đặc quyền giai cấp mới nào”, “dân chủ phải vừa là phương tiện vừa là mục tiêu”, “đấu tranh cho cải cách chứ không phải cho việc làm cách mạng”, ” can đảm phấn đấu cho sự hợp tác chính trị với những lực lượng to lớn khác của các đảng phái tư sản”; “cải thiện từng bước cụ thể đời sống con người, thay vì công bố những mục tiêu xa vời không tưởng”. Do đó, Đảng kế thừa tư tưởng của Marx, Engels, Lassalle vững mạnh suốt 150 năm làm choTây Đức có thu nhập cao gấp 4 lần Đông Đức xã hội chủ nghĩa theo chuyên chính vô sản của Lê nin khi thống nhất!

Lịch sử Đảng cộng sản Việt Nam cũng tỏ rõ một quá trình tự diễn biến rất gian nan, có lúc nhanh, lúc chậm, có lúc đúng, lúc sai và nhiều lần sai rất nghiêm trọng và kéo dài. Khoảng 1930- 1931 khẩu hiệu vang dội của Đảng là “Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc trốc tận rể”. Năm 1945 đảo ngược lại hoàn toàn: Đoàn kết mọi người yêu nước, không phân biệt, đảng phái, giai cấp… Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết! Khoảng năm 1950 bắt đầu nói “Đoàn kết công, nông, binh”. Còn hiện nay thì nói “ Liên minh công nhân, nông dân, trí thức là nền tảng”.

Sau năm 1975, Đại hội 4, Đại hội 5 đều đặt nhiệm vụ lớn nhất là “Thiết lập hệ thống chuyên chính vô sản trong cả nước” và “Nắm vững chuyên chính vô sản là nắm vững đường lối của Đảng”. Nội dung của nó là tiếp tục đấu tranh giai cấp, tiêu diệt mầm móng bóc lột, giải quyết triệt để “vấn đề ai thắng ai”. Ngày nay hầu như những chữ “chuyên chính vô sản” và “ai thắng ai” đã biến mất mà Nghị quyết bắt đầu nói “ con người là trung tâm”, và “phải thực hiện quyền con người”. Nghị quyết Đại hội 4 và 5 đều có chủ trương lớn là cải tạo xã hội chủ nghĩa về công nghiệp, nông nghiệp, thương nghiệp. Về công nghiệp không để một xí nghiệp tư nhân nào. Nông dân phải vào hợp tác xã. Cửa hàng tạp hóa của tiểu thương cũng không còn. Nghị quyết Đại hội 4 ghi “Sản xuất lớn xã hội chủ nghĩa chỉ có thể thành công thông qua xây dựng có ý thức, có kế hoạch. Vì vậy kế hoạch là công cụ chính để quản lý và điều khiển quá trình từ sản xuất nhỏ lên sản xuất lớn xã hội chủ nghĩa.” Hiện nay, nghị quyết bảo phải vận dụng đầy đủ quy luật thị trường. Đại hội 4 và Đại hội 5 đều quyết định “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Năm 1976, Tổng bí thư Lê Duẩn nói “thời kỳ quá độ kéo dài khoảng 20 năm”. Năm 2013, tại Quốc hội Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói, chưa biết đến hết thế kỷ này đã có chủ nghĩa xã hội hay chưa. Đại hội 6 nhận định nền kinh tế đạt kết quả không tương xứng với sức lao động và vốn đầu tư bỏ ra. Nguyên nhân là do “Mười năm qua đã phạm nhiều sai lầm trong việc xác định mục tiêu và bước đi về xây dựng cơ sở vật chất kỹ thuật, về cải tạo xã hội chủ nghĩa và về quản lý kinh tế”. Đại hội 6 cho sai lầm là do “duy ý chí” không nhìn đúng sự thật và đưa ra khẩu hiệu “Nhìn thẳng sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ sự thật”. Đại hội quyết định Đổi mới toàn diện, bắt đầu là đổi mới kinh tế. Đại hội 9 cho phép doanh nhân (tên mới của nhà tư sản) được thuê công nhân với số lượng không hạn chế. Đại hội 11 chủ trương kết nạp doanh nhân vào Đảng cộng sản, tức là nhà tư sản được đứng vào đội tham mưu của giai cấp công nhân lãnh đạo cách mạng. (Điều này ông Nguyễn Đức Bình nguyên ủy viên Bộ chính trị, giám đốc Học viện Nguyễn Ái Quốc kiên trì cực lực phản đối vì cho rằng như vậy không còn gì là chủ nghĩa xã hội!).

Lược qua ở trên đã cho thấy Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn tự diễn biến hòa bình. Nhờ đó mà Đảng thoát khỏi những tai ương cho mình và tai họa cho dân tộc như: cải cách ruộng đất, cải tạo xã hội chủ nghĩa, bỏ tù hàng loạt cán bộ cao cấp gọi là “ nhóm chống Đảng”. Diễn biến hòa bình lớn nhất là Đổi mới của Đại hội 6, quyết định bỏ một nửa, nhưng là một nửa quan trọng nhất lý thuyết xã hội chủ nghĩa của Lê nin, Stalin. Quan trọng nhất là nói theo Marx: cơ sở kinh tế quyết định đối với thượng tầng kiến trúc. Nhờ đó mà dư luận quốc tế hi vọng sẽ sớm xuất hiện “ Con rồng Việt Nam”. Nhưng sau gần 30 năm đã làm người ta thất vọng. Thành tích đổi mới kinh tế đã làm cho những người lãnh đạo chủ quan cho rằng có thể không cần đổi mới chính trị. Thực ra những người lãnh đạo sợ rằng đổi mới chính trị sẽ đe dọa sự tồn tại vị trí cầm quyền của Đảng. Những người sáng suốt nhất, dũng cảm nhất của Đảng như Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Hộ …đề nghị đổi mới chính trị đều bị sa thảỉ.

TẠI SAO TÁN THÀNH TAM QUYỀN PHÂN LẬP?

Chủ nghĩa Marx và chủ nghĩa Lê nin đều không có nhà nước pháp quyền mà chỉ có nhà nước chuyên chính vô sản. Nhà nước pháp quyền với tam quyền phân lập là của nền dân chủ phương Tây. Nhà nước Việt Nam theo Hiến pháp 1946 là nhà nước pháp quyền, tam quyền phân lập. Các Hiến pháp sau này khác Hiến pháp 1946 chính là ở đó. Sau Đổi mới, đến Đại Hội 7 TBT Đỗ Mười là người có sáng kiến đưa ra khái niệm “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, có định nghĩa như hiện nay.

Các nhà tuyên huấn của Đảng giải thích: Quyền lực nhà nước là thống nhất. Bởi vì quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân mà nhân dân thì không thể chia cắt ( chuyên viên cao cấp của Ban tuyên giáo Trung ương giảng về Hiến pháp 2013 ở đảng bộ phường Tân Kiểng). Lý lẽ đó không chính xác. Nhà nước là công cụ của nhân dân. Nhân dân có quyền phân chia các quyền tư pháp, hành pháp, tư pháp như thế nào để có hiệu quả nhất cho phát triển và chống tham nhũng. Phân quyền của nhà nước pháp quyền, chứ đâu phải là phân chia nhân dân! Còn có lý lẽ thứ 2, “tam quyền phân lập” là của phương Tây của tư sản không thích hợp cho phương Đông và nước xã hội chủ nghĩa. Về điều này có thể lấy ý kiến của Tôn Trung Sơn nhà cách mạng vĩ đại mà Chủ tịch Hồ Chí Minh nhiều lần đề cao. Ông nói trong bài phát biểu năm 1927 trước quốc dân: “Dân chủ dân quyền thì phải học Phương Tây. Bởi vì Phương Đông và Trung Quốc suốt 4000 năm lịch sử chìm đắm trong quân quyền”. Việt Nam ta cũng theo “quân quyền” cho đến 1945.

Xin trích hai ý kiến cách nhau hơn 2000 năm về ‘tam quyền phân lập” mà cho đến nay vẫn được cả nhân loại truyền tụng làm theo.

Triết gia vĩ đại thời cổ đại, Aristote nói “Tôi nhìn thấy sự sụp đổ nhanh chóng của Nhà nước ở nơi nào pháp luật không có hiệu lực và nằm dưới quyền của một ai đó. Còn nơi nào pháp luật đứng trên các nhà cầm quyền và các nhà cầm quyền chỉ là nô lệ của pháp luật thì ở đó tôi thấy sự cứu thoát của nhà nước”.

Một triết gia Pháp vĩ đại của thế kỷ 19 là Montesquieu nói: “Khi mà quyền lập pháp và hành pháp nhập lại trong tay một người hay một viện nguyên lão thì không còn gì là tự do nữa. Người ta sợ rằng chính ông ấy hoặc Viện ấy, chỉ đặt ra luật độc tài để thi hành một cách độc tài. Cũng không có tự do nếu như quyền tư pháp không tách rời quyền hành pháp và lập pháp. Nếu như quyền tư pháp được nhập với quyền lập pháp thì người ta sẽ độc đoán với quyền sống và quyền tự do cuả công dân. Quan tòa sẽ là người đặt ra luật. Nếu quyền tư pháp nhập với quyền hành pháp thì quan tòa có sức mạnh của kẻ đàn áp. Nếu một người hay một tổ chức nắm cả ba quyền thì tất cả đều mất hết”.

Ngày nay các nước dân chủ đều thực hiện nhà nước pháp quyền với tam quyền phân lập để: Xã hội được tự do khi nhà nước bị kiểm soát bởi luật pháp mà mục đích là để bảo vệ quyền con người. Xã hội được quản lý bởi một chính phủ của luật pháp. Thông điệp đầu năm 2014 của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có câu “Người dân có quyền làm tất cả những điều gì luật pháp không cấm và sử dụng luật pháp để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình. Cơ quan nhà nước và cán bộ công chức chỉ được làm những gì mà pháp luật cho phép.”

Đó là những ý kiến rất đúng đắn nhưng không thể thực hiện được nếu như không có nhà nước pháp quyền, với tam quyền phân lập! Vì sao? Bởi vì ở Điều 2 của Hiến pháp ghi ”Quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân công phối hợp giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện cá quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp”. Quốc hội là cơ quan lập pháp, nhưng thực ra gồm có đủ mặt những người của hành pháp và tư pháp. Điều đó gây hậu quả đúng như Montesquieu cảnh báo như trên. Quyền tư pháp độc lập không thể thực hiện theo “sự phân công phối hợp” được. Do đó nó đẻ ra điều người gọi là “án bỏ túi”. Án oan sai nhiều không kể xiết, rất đáng lo là nhiếu oan sai tới mức án tử hình. Rất nhiều vụ án xét xử kéo dài hàng chục năm như vụ án “vườn đào”, vụ án “ăn trộm dê”… Nghị quyết 49/TW của Bộ chính trị về cải cách tư pháp đến năm 2020 không có đề ra việc thực hiện quyền Tư pháp độc lập. Do đó, mỗi năm đều họp bàn mà suốt 10 năm vẫn không có nền Tư pháp trong sạch vững mạnh như mục tiêu đề ra!

Nguyên nhân quan trọng nhất khiến quyền tư pháp không thể độc lập là do Điều 4 Hiến pháp quy định Đảng cộng sản Việt Nam là “lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội”. Như vậy “quyền lực nhà nước là thống nhất…” nhưng cuối cùng cả 3 quyền đều đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, tức là Đảng có quyền đứng trên quyền tư pháp, đứng trên pháp luật.

Một số nhà nghiên cứu pháp luật là đảng viên đã hơn chục năm nay kiên trì góp ý rằng: Đảng đã lãnh đạo xây dựng Hiến pháp cụ thể hóa Cương lĩnh của Đảng rồi thì không nên trực tiếp lãnh đạo quyền tư pháp. Phải để quyền tư pháp đứng trên thì mới ngăn chặn được tham nhũng. Đảng đang lâm vào tình trạng tham nhũng suốt hơn 30 năm, càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không dũng cảm chấp nhận tư pháp độc lập thì không khác nào người bị bệnh nặng mà cứ giành quyền chỉ đạo thầy thuốc!

TẠI SAO ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN LẠI TÁN THÀNH ĐA NGUYÊN, ĐA ĐẢNG?

Như vậy là tạo điều kiện cho các đảng đối lập giành quyền lãnh đạo của Đảng mình? Hậu thuẩn cho câu hỏi này là lập luận: Trong thời kháng chiến gian khổ, tại sao các đảng đối lập không nhảy ra tranh với Đảng cộng sản về sự hi sinh, nay sau khi đất nước hòa bình phát triển lại muốn nhảy ra tranh phần? Cách nghĩ như vậy giống như đòi chia “quả thực” trong cải cách ruộng đất, ai “đấu tố” mạnh thì phải được chia phần nhiều hơn; hoặc giống như một Công ty cổ phần bàn chuyện chia lãi, chứ không giống một Đảng cách mạng từng tuyên bố “Đảng ta không có lợi ích nào khác ngoài mục đích phấn đấu cho quyền lợi của Tổ quốc và hạnh phúc của nhân dân” (giáo trình tư tưởng Hồ Chí Minh của Bộ Giáo dục – Đào tạo). Trong hạnh phúc của nhân dân có quyền tự do, mà chủ tịch Hồ Chí Minh có câu thơ rất hay “Trên đời nghìn vạn điều cay đắng. Cay đắng chi bằng mất tự do”. Trong các quyền tự do có quyền tự do chính trị. Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Nhà nước Việt Nam ký kết từ 24-9-1982 ở Lời nói đầu có ghi “Chỉ có thể đạt được lý tưởng của con người tự do được tận hưởng tự do về dân sự và chính trị không bị sợ hãi…” và ở Điều 1 ghi nhận “quyền quyết định thể chế chính trị”. Hiến pháp 1946 ghi nhận quyền:” Tự do tổ chức và hội họp”. Các Hiến Pháp sau này đều có ghi nhận tất cả các quyền tự do, trong đó có quyền lập hội, nhưng đã mắc nợ nhân dân suốt 70 năm không được thực hiện. Mặc dù Hiến pháp và Luật đều không điều nào cấm lập đảng, lập hội, nhưng thực tế thì không cho phép. Và như phần trên đã nói, từ 1866 Marx và Engels đã chấp nhận đa đảng. Thật ra ngay từ 1848, trong Tuyên ngôn của Đảng cộng sản ở chương 4 về “Thái độ đối với các đảng đối lập” (trang 99) hai ông đã dạy những người cộng sản cách sống chung với các đảng tư sản. Không chấp nhận đa nguyên chính trị, cứ tưởng sẽ tốt, có lợi cho Đảng cầm quyền, bởi vì không sợ ai tranh giành với mình. Nhưng theo bài học rất sơ đẳng thì chính đó lại là tự giết mình. Đó là bài học từ sự sụp đổ của các Đảng cộng sản Liên Xô, Đông Âu. Bởi vì độc quyền thì sinh ra quan liêu, quan liêu sinh tham nhũng, tham nhũng lũng đoạn mọi mặt sẽ làm bại hoại mục ruỗng cả Đảng và cả dân tộc. Chấp nhận đa nguyên đa đảng là học bài học trường tồn một cách đường đường chính chính của các Đảng xã hội – dân chủ Thụy Điển, Na Uy, Đức …Nguyên ủy viên Bộ chính trị, chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An trong bài nói ngày 7-12-2010 trên Tuần Việt Nam, cho rằng tình trạng suy thoái của Đảng như hiện nay, “không phải là do bị diễn biến hòa bình … Chính những đảng viên cộng sản chân chính, liên minh giai cấp công nhân, nông dân và đội ngũ trí thức cách mạng, cũng không muốn bảo vệ sự độc quyền của một Đảng biến chất, thoái hóa, tham nhũng. Đảng đã thành vua tập thể”. Ông vua phong kiến thì chẳng sao, dù cho ông ta có 3000 cung nữ, dù cho đất đai cả nước là của vua. Nhưng Đảng thì lại khác, bởi Đảng phải nói và làm theo chủ tịch Hồ Chí Minh “ Nước ta là nước dân chủ, địa vị cao nhất là nhân dân, vì dân là chủ”. Và người dân luôn luôn so sánh lời nói với việc làm của đảng viên có đi đôi hay không.

TẠI SAO VI PHẠM 19 ĐIỀU CẤM THEO QUYẾT ĐỊNH 47/QĐ/TW?

Mấy mươi năm trước đảng viên chỉ thực hịên Điều lệ, Nghị quyết Đảng và pháp luật mà nói chung rất tốt. Hơn 10 năm qua có thêm quy định các điều cấm không được làm, nhưng tình hình cứ xấu đi. Quyết định 47/ QĐ/TW ghi là “Căn cứ Hiến pháp và pháp luật Việt Nam”. Nhưng Hiến pháp Việt Nam có ghi các quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp, lập hội, biểu tình thì Quyết định 47/QĐ/TW ở Điều 6 cấm “biểu tình tập trung đông người gây mất an ninh trật tự”. Quy định này không rõ, bao nhiêu người thì gọi là đông người, và nếu đông người mà không gây mất trật tự thì có được phép hay không? Như trên tôi đã kể, chúng tôi mới trên đường đi thì đã bị vây bắt rồi, làm gì đã gây ra mất an ninh!

Và nói trái nghị quyết cũng là một khái niệm rất khó xác định. Mọi đảng viên đều phải bình đẳng, vậy Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói ở Vĩnh Phú, phê phán các đảng viên đi biểu tình phản đối Trung Quốc là suy thoái chính trị có đúng Nghị quyết Đảng và Hiến pháp không? Ông nói “hết thế kỷ này cũng chưa chắc có chủ nghĩa xã hội” có đúng Nghị quyết không? Ông nói Hồ Chủ tịch viết trong Di chúc “Đảng ta là Đảng cầm quyền là hơi hẹp, đúng ra phải nói Đảng ta là Đảng lãnh đạo có đúng nghị quyết không? Có xúc phạm lãnh tụ không?

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có nhiều phát biểu rất đúng, nhưng tôi e rằng nếu là người khác nói thì rất có thể sẽ bị quy là trái Nghị quyết: Ví như ông lên tiếng giữa Quốc hội đòi Hoàng Sa, phê phán Trung Quốc ở Shangri-la làm cho họ cáu giận, và Thông điệp đầu năm 2014 của ông đưa ra nhiều khái niệm đúng đắn về dân chủ giống như của phương Tây mà các Nghị quyết của Đảng đều chưa hề ghi nhận? Chẳng lẽ trong Đảng không có bình đẳng về phát ngôn? Cấp trên muốn nói gì cũng được còn cấp dưới thì không?

Tôi cho rằng Quyết định 47/QĐ/TW hoàn toàn trái ngược với Hồ Chí Minh: “Một Đảng mà giấu giếm khuyết điểm của mình là một Đảng hỏng. Một Đảng có gan thừa nhận khuyết điểm của mình vạch rõ những cái đó vì đâu mà có khuyết điểm, xét rõ hoàn cảnh sinh ra khuyết điểm đó, rổi kiếm mọi cách để sửa chữa khuyết điểm đó. Như thế là một Đảng tiến bộ, mạnh dạn, chắc chắn, chân chính”. “Nghị quyết gì mà người dân nói là không đúng thì để họ để nghị sửa lại”

“Quyền tự do tư tưởng hóa ra là quyền tự do phục tùng chân lý” và “Dân chủ là người dân được mở mồm ra nói”. Chẳng lẽ đảng viên cũng là công dân lại không được mở mồm như người dân? Cách quy định những điều cấm như thế qua hơn 10 năm đã chứng tỏ nó không làm Đảng mạnh và tốt lên, trái lại, bêu riếu sự lạc hậu trong thời đại bùng nổ thông tin. Thời đại ngày nay các đảng chính trị đều thực hiện dân chủ nội bộ và thực hiện công khai minh bạch không chỉ trong nội bộ mà trước toàn dân. Chỉ có như vậy mới không tái diễn chuyện “khoán chui” và “xé rào”. Tuy vậy, tôi cũng đã nhiều lần định không đưa bài góp ý lên mạng mà chỉ gửi cho Đảng và các báo, các mạng của Đảng, nhưng các báo đều không đăng, Đảng thì không bao giờ hồi âm!

Thưa các đồng chí nhiều khi tôi quá bức xúc, đau lòng, cảm thấý dường như Đảng ngày nay không phải là Đảng mà ngày xưa mà tôi giơ tay thề hi sinh đến giọt máu cuối cùng vì Đảng ấy “không phải là một tổ chức để làm quan phát tài. Nó làm trọn nhiệm vụ giải phóng dân tộc làm cho Tổ quốc giàu mạnh đồng bào sung sướng.” Hình như có những kẻ muốn biến Đảng thành công cụ của các “nhóm lợi ích” giúp họ giữ ghế và làm giàu! Là một nhà báo có 35 năm theo dõi phong trào công nhân lao động, cho nên bức xúc nhất của tôi là nhìn thân phận khốn cùng của giai cấp công nhân hôm nay.Tôi vô cùng bức xúc khi cảm nhận rằng hai giai cấp lớn nhất, có công đóng góp lớn nhất cho thắng lợi của cách mạng và kháng chiến là công nhân và nông dân đã bị phản bội bằng nhiều chính sách quá bất công đối với họ. 

Có lẽ bản kiểm điểm của tôi không đáp ứng được yêu cầu của các đồng chí chỉ đạo cuộc kiểm điểm. Nhưng biết làm sao, khi đó là nhận thức thành thật của tôi, một đảng viên sau hơn 55 năm đứng trong hàng ngũ Đảng, sống thanh bạch, ngoài 80 tuổi còn ký kết hợp đồng viết bài cho báo Lao Động và lúc nào cũng nghĩ về vận nước và sự suy thoái của Đảng, lại là kẻ suy thoái chính trị ư? Không! Tôi cho rằng chính những người bảo thủ, giáo điều, không sáng suốt chấp nhận đổi mới chính trị, khiến cho một Đảng cách mạng, anh hùng, trở thành một Đảng suy thoái tham nhũng, họ mới chính là kẻ suy thoái chính trị. Do đó, tôi không nhận bất cứ hình thức kỷ luật nào có tên gọi là suy thoái tư tưởng chính trị. Nhưng tôi không muốn tuyên bố từ bỏ Đảng mà xin nhường cho Đảng quyền khai trừ mình. Bởi vì như vậy, tôi sẽ được yên lòng rằng, Đảng khai trừ tôi không phải là Đảng mà tôi từng tha thiết xin được gia nhập và thề phục vụ suốt đời. Và có lẽ nhờ đó từ ngày mai tôi sẽ không còn quá băn khoăn về trách nhiệm đối với Đảng, không còn bức xúc cứ muốn viết bài góp ý, xây dựng Đảng.

Ngày 22-2-2014

Tống Văn Công