Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Không ai có thể phủ nhận một sự thật hiển nhiên: Phong trào Cắt Mạng Việt (PTCMVN) Nam sỡ dĩ thành công rực rỡ, vinh quang chói lọi được như ngày hôm nay, là nhờ vào Chủ nghĩa Anh hùng núp.
Thực ra thì “chủ nghĩa” núp đã có từ lâu, trước khi Cắt Mạng xuất hiện trên giải đất hình chữ S này, nhưng tất cả những kẻ đi trước đã không thành công. Tất cả các “núp gia”, tức các nhà chuyên môn rình núp thời ấy chẳng những đều bị thất bại ê chề, mà còn bị thiên hạ cười chê, liệt vào hàng thứ ba trong bộ tứ “Bốn Tốt”, à quên, Bốn Ngu:
“Ở đời có bốn cái ngu:
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”
Tác giả tự xin - cho phép mở ngoặc nơi đây để làm rõ ý nghĩa hai chữ “Gác cu”. Gác cu là núp trong bụi cây để rình bắt cu. “Cu” ở đây, đương nhiên ai cũng hiểu là một loài chim trời, chứ không phải cái loại chim người không ra người thú chẳng phải thú với tính bẩm sinh hung hăng con bọ xít, mà các chị em phụ nữ, từ giới bình dân đến bậc mệnh phụ phu nhân, không cần rình cũng túm cổ được dễ như chơi. Đóng ngoặc.
Nhưng, phải đợi cho đến khi xuất hiện PTCMVN, chủ nghĩa núp mới đi đến chỗ công thành danh toại và được nhân dân cả nước đồng tình nâng cấp lên anh hùng, và thống nhất tên gọi là “Chủ nghĩa anh hùng núp”.
Tuy nhiên, không phải cứ nhắm mắt đi dưới ánh sáng chủ nghĩa anh hùng núp khơi khơi là đến chiến thắng vinh quang, song phải biết áp dụng một cách tài tình và sáng tạo vào từng hoàn cảnh cụ thể, tức là dựa vào phép duy vật biện chứng của chủ nghĩa Mác Lê, tuỳ theo tình huống để chọn đối tượng mà núp.
Các đối tượng mà PTCMVN chọn để núp theo từng giai đoạn gồm:
Núp vào Quần Chúng. Cậu cu Côn “ra đi...” Đi đâu, mục đích gì, các cháu ngoan không dại gì lại lù lù đứng đó mà nói toẹt ra sự thật rằng, “Bác” vì sa vào kiếp lầm than: mẹ chết sớm, cha bị đuổi việc’; kẹt quá, bí quá nên phải đi xin làm bồi bếp cho tàu Tây; ban đầu chỉ nhằm cứu mình sống qua ngày, nhưng thấy làm bồi khổ quá, chịu không thấu, bác đâm ra “cái khó ló cái khôn”, nảy ra sáng kiến làm đơn xin Tây cho học Trường Thuộc điạ để sau này ra phục vụ “quý quốc”.
Nói toẹt như thế là mất lập trường núp trước sau như một của Cắt Mạng. Nên các cháu “sử gia” chuyên trách việc gia công lịch sử đảng ta phải phô lên, rằng “Bác ra đi tìm đường kíu nước”. Kíu nước là kíu quần chúng nhân dân, nói tắt là kíu quần chúng. Không núp được trong quần chúng là lòi tò he tò hẻ com chim ra đi tìm đường kiếm mồi. Con chim Bìm Bịp.
Núp quần chúng ra đi, Bác đã trở về với tư cách một điệp viên của Quốc tế CS, núp dưới bóng đại thụ Giải phóng Dân tộc. Nghe mà ham.
Giải phóng dân tộc! Còn là người Việt Nam, ai mà chẳng “ham”, ùn ùn theo “Bác”. “Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc”, nghe sao mà bừng bừng khí thế, yêu bác cách gì.
Nhưng đến khi “giải phóng” xong là bác dí, bác đì dân tộc bỏ mẹ. Bác núp bóng dân nghèo để trấn lột dân giàu; đến khi nhà giàu không đủ, bác “tranh thủ” hốt nốt dân giở giở ương ương chỉ có vài mẫu ruộng, vài con trâu con bò.
“Con giun xéo lắm cũng quằn”, Dân tộc bị Bác Đảng xéo đau hơn cả con giun, quằn lên. Bác lại phải núp dưới “dòng lệ rơi”, mếu máo đấm ngực các cháu: “lỗi tại các chú ấy làm sai chính sách”.
Mấy giọt nước mắt của con cáo già (lão hồ) có khác, nó làm nhoà đi được bao nỗi oan khiên của hàng trăm ngàn người dân trên đất Bắc trong thời Cải Cách Ruộng Đất. Rồi đâu lại vào đấy.
Dí, đì dân nửa nước chưa đủ, Bác Đảng phải đì dí dân nửa nước còn lại mới hả hê. Phen này Cắt Mạng vác cờ đỏ chui vào bụi xanh núp. Mặt trận Giải phóng Miền Nam ra đời phất phơ lá cờ nửa xanh nửa đỏ, là chỗ núp tuyệt vời. Không tuyệt vời mà che mắt được toàn thế giới, khiến cả giới “đạo đức, công bằng, bác ái” nhất cũng lóa mắt, nhìn khủng bố ra nạn nhân, nạn nhân ra khủng bố; lại còn khuyên nạn nhân buông vũ khí tự vệ cho khủng bố làm việc… hoà hợp hoà giải.
“Giải phóng” xong là Cắt Mạng chui ra khỏi bụi ngay: nửa xanh biến mất, cờ máu lại hoàn máu. Từ đây giang sơn đã thu về một mối, cần gì núp nữa.
Tưởng rằng từ ngày đó, “anh hùng núp” đã hoàn thành sự nghiệp Cắt Mạng. Nhưng không.
Sau khi chường mặt ra, CM lại càng không khá được. Lại phải núp. Đói quá, phải bươn theo lối làm ăn của Mỹ Ngụy, thì núp dưới “Đổi mới Tư duy”, “Kinh tế Thị trường định hướng XHCN”.
Đến khi bị bã Tư Bản nó hành thì CM đâm ra đủ thứ bệnh bất trị. Đảng ta chỉ còn biết núp vào Chủ nghĩa Mác Lê và Tư tưởng Hồ Chí Minh, nhâm nhi như thần dược mà kéo dài mạng sống.
Tưởng thế là yên, nào ngờ gặp phải Anh Tẹc Nét nó tung lên giữa trời đủ thứ sự thật.
“Sư tổ” đã bị lật nhào, “cha già” đang bị vạch mặt, “Lãnh đạo” bị đồng bào ghê tởm, căm ghét, khinh khi, nhưng “Đảng ta” quyết sống.
Con đường sống duy nhất còn lại là núp bóng côn đồ. Và “Đảng ta” đang núp bóng côn đồ như mọi người đều thấy.
Đúng như lời đầu đảng Cả Lú: “Rõ ràng là như thế chứ còn gì nữa”.