MÙA CHAY ẤY |
Mùa chay ấy, Ngài vào sa mạc nắng
Xa kinh kỳ, hoang vắng một mình thôi
Để tĩnh tâm hướng thượng bước lên ngôi
Rũ bụi trần vương bôi mờ nhân ảnh.
Bốn mươi ngày "ăn chay" nào đã thánh
Dưới chân đồi lấp lánh vạn phù du
Lời Chúa phán! phước cho kẻ khiêm nhu
Tránh cạm bẫy, ba thù luôn hấp dẫn
Bao kiếp tu có người đành chấp nhận
Buông mái chèo kiên nhẫn để vương theo
Đời là thế, ai chuộng kiếp đói nghèo
Mắt nhắm lại bay vèo! là đã chết.
Bốn mươi ngày, bốn mươi năm, rồi kết
Trở về nguồn, mất hết, hay còn chi?
Cả mùa chay, hỏi ta,đã làm gì?
Vào kinh kỳ, hay đi, vào tâm tịnh
Mùa chay ấy Gương Ngài đã mịnh định
Thắng ác thần, công chính đã lên ngôi
Có Thánh Thần tôi đâu sợ đơn côi
Ngài phù trợ cho tôi nguồn cứu rỗi.
Trầm Hương thơ
22.02.2013