Ngày 13/3 năm nay là lần sinh nhật thứ 4 trong tù của Đỗ Thị Minh Hạnh, người con gái xinh đẹp đã dành trọn tuổi xuân để đấu tranh cho những người dân khốn cùng trong xã hội.
4 năm lặng lẽ trôi qua, có thể Hạnh nghĩ rằng mình không đóng góp gì cho công cuộc tranh đấu cho một ngày mai tươi sáng của đất nước thân yêu, nhưng như tiến sỹ Hà Sĩ Phu đã viết về “một đường dây thẳng đứng, người nọ đứng lên vai người kia, để đưa nhau từ đáy giếng lên bờ. Trên cái “chồng người” thẳng đứng ấy những người tiên phong đứng ở dưới cùng cho đồng đội được đứng lên vai. Những người tiên phong ấy sẽ lên bờ sau cùng hoặc lúc khải hoàn có thể không còn họ nữa” - ngày hôm nay, bạn bè của Hạnh đang đứng trên đôi vai lao tù của Hạnh để vươn đến Tự Do. Đôi vai đó là tấm lòng của Hạnh, là những gian nan cuộc đời đã góp phần nuôi dưỡng sự sống còn của ngọn lửa đấu tranh.
4 năm tù, Hạnh vẫn đang đồng hành cùng bạn bè trong tâm thức và là nguồn cảm hứng cho từng bước chân đi rút ngắn con đường dẫn đến Tự Do.
*
Trại giam nữ Thủ Đức (Z30D) một ngày cuối thu năm 2011.
Cũng như bao lần trước, buổi thăm nuôi giữa Hạnh và mẹ lần nào cũng ngập tràn nước mắt. Trong những giọt nước mắt đó, ngoài tình mẫu tử vẫn toát ra những nét bi hùng của mẹ của con.
Nắm chặt tay mẹ, Hạnh nghẹn ngào nói:
- Má tha lỗi cho con vì không thể chăm sóc ba má lúc tuổi già. Con không nhận tội, không xin khoan hồng nên sẽ còn phải ở tù lâu. Ba má cũng đừng buồn nếu con…
Bác Minh, mẹ Hạnh vội cắt lời:
- Con là con của má, má sẽ làm tất cả để cứu con ra khỏi đây. Má sẽ đi đến tận cùng trời cuối đất để cứu con, má sẽ kiện lên…
Vừa nói đến đây, bắt gặp ánh mắt của người cán bộ quản giáo đang chăm chú theo dõi, ghi chép cuộc nói chuyện, bác Minh đành ngưng lại. Không ai nói với ai một lời.
Trước khi mẹ đến thăm, Hạnh đã sửa soạn cho thật đẹp để gặp mẹ. Hạnh có đôi mắt to, tròn và đẹp giống đôi mắt mẹ. Dù cố gắng gượng cười để mẹ vui, nhưng đôi mắt Hạnh sao cứ đỏ hoe.
*
Hôm nay, Hạnh tròn 28 tuổi. Trong lần sinh nhật này, Hạnh sẽ không thể gặp mẹ. Bác Minh, mẹ của Hạnh, như lời đã nhắn với con gái trong lần thăm nuôi ấy, đã và đang một mình đơn độc sang châu Âu để kêu cứu cho con. Nhớ tới những dòng thư Hạnh viết cho mẹ “Mỗi lần má thăm con, con xót lắm khi má khệ nệ xách đồ thăm nuôi trong tuổi già sức yếu, con chẳng muốn thế, đau lòng nhưng sao con vẫn vòi vĩnh thích được má quan tâm. Đó là sự khao khát vì trước đây con rất sợ được như vậy, con sẽ không bước đi được. Con từng rất là cô đơn, thậm chí là cô độc nhưng giờ thì ngày tháng ấy đã qua, ba má luôn bên con và tiếp thêm sức mạnh cho con…” Sinh nhật này có thể sẽ là một sinh nhật buồn đối với Hạnh vì vắng mẹ, giữa những thăng trầm vẫn còn đeo đuổi theo vận nước, có một người Mẹ đang lặn lội tìm đường cứu con ở một phương trời xa lạ. Một thân không tách làm đôi, Mẹ không thể khệ nệ xách đồ thăm nuôi con gái trong lần sinh nhật lần thứ 4 trong tù này của Hạnh.
Mùa đông năm 2011, sau vô vàn khó khăn, bác Minh đã đơn độc một mình sang châu Âu để tìm cách kêu cứu cho Hạnh cùng hai người bạn của Hạnh là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương. Mùa xuân năm nay bác Minh lại tiếp tục hành trình cứu con gái, người con gái đã bị chế độ lao tù hà khắc làm điếc một tai và bác Minh tin rằng đang có một kế hoạch hãm hại Hạnh trước khi Hạnh mãn hạn tù.
*
Hơn 1 năm trời sống trên xứ người, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, người quen, những nỗ lực vận động của bác Minh đã đạt được một số thành quả khích lệ. Ủy ban Điều tra về Bắt giữ tùy tiện của Liên Hiệp Quốc đã vừa công bố bản phán quyết về sự việc của Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng. Trong đó, bản phán quyết xác định rằng việc nhà cầm quyền Việt Nam tước quyền tự do của Hạnh, Chương, Hùng là tùy tiện. Ủy ban đã yêu cầu nhà nước Việt Nam phải thực hiện những bước cần thiết để giải quyết tình trạng của 3 bạn.
Ngày sinh nhật thứ 4 trong tù của Hạnh, bạn bè gửi đến Hạnh những yêu thương và lời chúc lành tốt đẹp nhất cho người bạn rất dễ thương nhưng can trường.