http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý

VANG VANG LỜI THỀ SÔNG NÚI

Trầm Hương Thơ | 10:10 | 0 nhận xét
Kỷ niệm ngày Quốc Hận 30/4/75 
Nguyện cầu cho Quê Hương Việt Nam. 

Ngày Quốc Hận vẫn dày vò thân xác, Lời Núi Sông còn vang vọng tâm hồn.
Tổ Tiên xưa, quyết chống Tàu giữ Nước, 
Con Cháu nay, phải dẹp Cộng dựng Nhà. 
Lênh đênh ba phần tư cuộc đời trong kiếp sống bon chen danh lợi phù vân, 
vẫn chưa trả xong món nợ thê nhi cơm áo, khi bừng tỉnh còn trắng đôi tay. Quá nửa đời người bèo dạt mây trôi, lang thang đất khách quê người nếm bao mùi tân khổ, thân chưa thoả mộng sông hồ, chí chưa vẹn tròn sông núi. 

Chợt nhớ câu Cổ nhân bỉnh chúc, dưới ánh đèn mờ lần dở trang sử xưa Nước Việt, mong tìm lại gương xưa tích cũ của bao Vị Anh hùng Nữ kiệt nêu gương hậu thế mà soi rọi bản thân. 

Hãy xem kìa Hai Bà Trưng phận gái má đào với lời thề trả nợ Nước thù nhà: “Một xin rửa sạch thù nhà Hai xin dựng lại nghiệp xưa vua Hùng,

Ba kẻo oan ức lòng chồng, 
Bốn xin vẻn vẹn sở công lệnh này “ 

Bà Triệu nêu cao ngọn cờ chính nghĩa, hiên ngang lời thề trước đầu voi ra trận: 
“ Tôi muốn cỡi cơn gíó mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, quét sạch cõi bờ, để cứu Dân tộc ra khỏi nơi đắm đuối, chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu khom lưng để làm tì thiếp người ta “

Trẻ không được họp bàn quốc sự, bực tức tay bóp nát trái cam như Trần Quốc Toản cũng hiếm lắm thay, nhưng vẫn hiên ngang dương cao cờ dẹp giặc “Phá cương địch, báo Hoàng ân “ . 

Già mà còn dẻo dai đầy đảm lực can trường như lão tướng Lý thường Kiệt cũng không thấy nhiều.Trước ba quân thế giặc dữ dằn, bản Tuyên ngôn Độc lập khai pháo còn vang vọng trên dòng Như Nguyệt khẳng định Sông Núi bất khả phân: 
“ Nam quốc Sơn hà Nam Đế cư, 
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
 Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, 
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư “ 

( Đất Nước Nam là của Vua Nam, Sách trời đã phân định rõ ràng Cớ sao bọn giặc lại xâm lấn, Các ngươi sẽ bị phá tan tành. ) 

Đảm lược đầy hào khí, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, không hề lay chuyển trước bả lợi danh, mãnh tướng Trần bình Trọng khi bị Thoát Hoan bắt, thấy người tài giỏi muốn chiêu dụ hàng để cho làm Vương đất Bắc, Ông trợn mắt lớn tiếng quát: 

” Ta thà làm quỉ Nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc !” 
Rồi thượng tướng Trần quang Khải sau khi phá tan giặc, trước khí thế tướng sĩ dâng cao, mở tiệc khao quân tại Thăng Long thành, hứng khởi ngâm bải thơ đầy hào khí: 

“ Đoạt sáo Chương Dương độ, 
Cầm hồ Hàm Tử quan, 
Thái bình nghi nỗ lực, 
Vạn cổ thử giang san.” 

( Chương Dưong cướp giáo giặc, 
Hàm Tử bắt quân thù, 
Thái bình nên gắng sức, 
Non Nước ấy nghìn thu . ) 

Vâng Non Nước này đã trải nghìn thu mà vẫn vững như bàn thạch dù trải qua bao nhiêu lần giặc ngoại xâm quấy phá, chính Thánh Tông Thượng Hoàng sau khi đại phá quân Nguyên đã hạ bút quyết tâm với hai câu thơ bất hủ: 

“ Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã, 
Sơn hà thiên cồ điện kim âu! 
( Xã tắc đôi phen chồn ngựa đá, 
Non Sông nghìn thuở vững âu vàng! ) 

Này đây đại tướng Phạm ngũ Lão văn hay võ giỏi, điều quân có kỷ cương, đãi tướng như người nhà, xử với quân sĩ tình phụ tử chi binh, nên đánh đâu thắng đó, thường ngâm thơ cảm khái tỏ bày chí lớn: 

“ Hoành sáo Giang Sơn cáp kỷ thu, 
Tam quân tỳ hổ khí thôn ngưu, 
Nam nhi vị liễu công danh trái, 
Tu thính nhân gian thuyết Vũ Hầu. “ 
( Vung gươm Sông Núi đã bấy lâu, 
Ba quân như hổ nuốt trôi trâu, 
Công danh trai tráng còn mang nợ, 
Những thẹn tai nghe truyện Vũ Hầu. ) 

Đặng Dung một dõng tướng nhà Trần, cùng con hết lòng giúp Nước, sự nghiệp chưa thành, bị bắt vào tay giặc tuẫn tiết để giũ trọn khí phách, ông lưu lại bài thơ thuật hoài ghi nỗi lòng mình cùng Non Nước: 

“ Thế sự du du nại lão hà 
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca, 
Thời lai đồ điếu thành công dị, 
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa, 
Tri chủ hữu hoài phù địa trục, 
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà, 
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch 
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.” 
( Việc đời bối rối tuổi già vay, 
Trời đất vô cùng một cuộc say, 
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ, 
Anh hùng lỡ bước gẫm càng cay, 
Vai khiêng trái đất mong phò chúa, 
Giáp gột sông trời khó vạch mây, 
Thù trả chưa xong đầu đã bạc, 
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày. ) 

Nhưng nổi bật nhất là danh tướng văn võ song toàn hai lần đại phá quân Nguyên, làm rạng ngới trang sử Việt, vang danh đông tây kim cổ: Hưng Đạo Vương Trần quốc Tuấn. Trước thế giặc mạnh vua Trần nhân Tông ngỏ ý muốn cầu hoà để cứu muôn dân, Hưng Đạo Vưong can đảm tâu rằng :

“ Bệ hạ nói câu ấy thì thiệt nhân đức, nhưng mà tôn miếu xã tắc thế nào? 

Nếu bệ hạ muốn hàng xin hãy chém đầu tôi trước rồi hãy hàng sau. “ 

Vua quan nghe lời khí tiết vững lòng tin tưởng, tướng sĩ hăng say, Đạo Vương liền truyền hịch khích lệ ba quân: 

“…Nay các ngươi thấy chủ nhục mà không biết hổ, trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng phải hầu giặc mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ mà không biết căm, hoặc lấy việc chọi gà làm vui đùa, lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, vui thú về vườn ruộng, quyến luyến về vợ con, nghĩ lợi riêng mà quên việc Nước, hoặc mê săn bắn mà quên việc binh, thích rượu ngon hoặc mê tiếng hát. Nếu có giặc đến thi cựa gà trống sao cho đâm thủng áo giáp, mẹo cờ bạc sao cho dụng nổi quân mưu, dẫu rằng ruộng lắm vườn nhiều thân ấy nghìn vàng khôn chuộc. Vả lại vợ bìu con díu, ước mong trăm sự nghĩ sao, tiền của đâu mà chuộc được đầu giặc, chó săn ấy mà sao địch nổi quân thù, chén rượu ngon không làm cho địch say chết, tiếng hát hay không làm cho địch điếc tai… 

Bởi cớ sao? Bởi giặc Nguyên cũng là kẻ thù không đội trời chung, thế mà các ngươi cứ điềm nhiên không nghĩ đến việc báo thù, lại không biết dạy quân sĩ, khác nào như quay ngọn giáo mà đi theo kẻ thù, giơ tay không mà chịu thua quân giặc, khiến cho sau trận Bình Lỗ ta phải tiếng xấu muôn đời, thì còn mặt mũi nào đứng trong trời đất nữa? … ” 

Hịch vừa truyền xong,Vương kéo đại quân ào ào tiến công ngăn giặc, băng qua dòng sông Hoá chỉ xuống mà thề: 

“ Trận này không phá xong giặc Nguyên, thì không trở về dòng sông này nữa! “ 
Nghe lời thề trung liệt, tướng sĩ nức lòng xông lên như vũ bão, nên sau hai trận đại chiến 70 vạn quân Nguyên bị phá tan tành không còn manh giáp – để mãi ngàn sau còn lưu lại những chiến công hiển hách: Vân đồn, Bạch đằng, Chương dương, Hàm tử, Tây kết, Vạn kiếp…cùng các danh tướng Phạm ngũ Lão, Trần quang Khải, Trần khánh Dư, Trần bình Trọng, Trần nhật Duật, Trần quốc Toản, Nguyễn Khoái…. 

Nối tiếp từ đất Lam Sơn, người anh hùng áo vải Lê Lợi, tính tình cương trực, hay giúp người nghèo, luôn nuôi chí lớn, nên phất cờ khởi nghĩa đã thu phục được lòng dân, văn tài nghĩa sĩ theo phò rất đông. Quân Minh sợ trước uy thế mỗi ngày lớn mạnh của Lê Lợi, muốn chiêu dụ qui hàng hứa cho làm quan lớn cùng nhiều bổng lộc, nhưng Ông không chịu khuất phục thẳng thấn 

cự tuyệt: 
“ Làm trai sinh ra ở trên đời nên gíup nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao lại chịu bo bo làm đầy tớ người! ” 
Ông được tướng sĩ mến phục, nhiều nhân tài xả thân trợ giúp như Lê Lai đã mặc long bào liều mình xông ra tiền quân để chết thay. Như Nguyễn Trãi theo chân cha là Nguyễn phi Khanh bị giặc Minh bắt giải về Kim lăng, đến ải Nam quan ông quay về khi nghe lời cha trối dạy : 

“ Con phải quay về mà trả thù cho cha, rửa nhục cho Nước, chứ đi theo khóc lóc mà làm gì? ”. 

Trở về Nguyễn Trãi tìm đến gíúp Lê Lợi, thành quân sư nổi tiếng suốt 10 năm bày mưu kế cho Bình Định Vương dẹp tan giặc Minh, xây dựng một Giang sơn hùng mạnh.Ông lưu lại một áng văn kiệt tác Bình Ngô Đại Cáo, phản ảnh hoài bão của một Vị Minh quân, cùng khí tiết một dũng tướng mưu lược và trở thành kim chỉ nam cho chiến lược thu phục nhân tâm. Ngày nay mỗi lần đọc lại Bình Ngô Đại Cáo, ta vẫn còn thấy hào khí của tiền nhân bừng bừng nổi dậy qua hai câu đầy nghĩa khí và nhân đạo: 

“ Đem Đại nghĩa để thắng hung tàn, 
Lấy Trí nhân mà thay cường bạo. “ 

Hãy trích một đoạn để cùng nhau Luận cổ suy kim : 

“…Từng nghe, 
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân, 
Quân điếu phạt chỉ vì khử bạo. 
Như Nước Việt ta từ trước, 
Vốn xưng văn hiến đã lâu, 
Sơn Hà cương vực đã chia, 
Phong tục Bắc Nam cũng khác, 
Từ Đinh, Lê, Lý, Trần gây nền độc lập, 
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương. 
Dẫu cường nhược có lúc khác nhau, 
Song hào kiệt thời nào cũng có. 
…………….. 

Ta đây, 
Núi Lam Sơn dấy nghĩa, 
Chốn hoang dã nương mình, 
Gẫm Non Sông căm mối thế thù, 
Đau lòng nhức óc, chốc là mười mấy nắng mưa, 
Nếm mật nằm gai, há phải một hai sớm tối. 
Quên ăn vì giận, sách lược thao suy xét đã tinh, 
Ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phấn đắn đo cũng kỹ, 
Những trằn trọc trong cơn mộng mị, 
Chí băn khoăn một nỗi đổ hồi, 
Vừa khi cờ nghĩa dấy lên, 
Chính lúc quân thù đang mạnh. 
…………….. 
Than ôi ! 
Vùng vẫy một mảnh nhung y nên công đại định, 
Phẳng lặng bốn bể thái vũ mở hội vinh thanh, 
Bá cáo xa gần, 
Ngỏ cùng nghe biết ……… 
Và chính Vị anh hùng áo vải Lam Sơn, sau khi dẹp tan ngoại xâm an bang Đất Nước, lên ngôi Hoàng Đế đã khẳng định chiến lược bảo vệ Tổ Quốc với quyết tâm không hề lay chuyển : 
Biên phòng hảo vị trù phương lược, 
Xã tắc ưng tu kế cửu an, 

( Phòng thủ biên cương là hệ trọng, Sơn hà trù liệu kế an bang ) 

Mùa Xuân Kỷ Sửu 1789 – Mùa Xuân Chiến Thắng oanh liệt của Đại Đế Quang Trung dẹp tan 50 vạn quân Thanh cũng là Mùa Xuân Chiến Thắng của Toàn Dân Việt – chấm dứt một ngàn năm lệ thuộc Tàu với Lời thề răn đe giặc xâm lăng vẫn vang vang Sông Núi: 

“ Đánh cho để dài tóc, 
Đánh cho để đen răng, 
Đánh cho nó chích luân bất phản, 
Đánh cho nó phiến giáp bất toàn, 
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ “ 

Nhưng tiếc thay anh hùng Nguyễn Huệ mất sớm, nếu không một trang sử mới đầy hy vọng sẽ mở ra cho Dân tộc Việt Nam – và bờ cõi Nước Ta đâu phải cắt đất nhường biển như bọn cầm quyền hèn hạ Cộng sản Bắc Việt đang làm – mà đã mở rộng sang tận Vân Nam, Quảng Đông và Quảng Tây gấp ba, bốn lần như hiện nay… 
Dù một ngàn năm xâm lược Tàu đô hộ, sử Việt vẫn ghi lại bao trang sử hào hùng với Lời thề quyết bảo vệ Non Sông ! 

Dù một trăm năm thực dân Pháp cai trị, dân 
Việt đã vùng lên với Lời thề sẵn sàng hy sinh cho Tổ Quốc.! 
Đúng thế, lãnh tụ Việt Nam Quốc Dân Đảng Nguyễn thái Học, không thành công trong sự nghiệp lật đổ thực dân Pháp, nhưng hào khí anh hùng đã hun đúc biết bao anh thư hào kiệt bước theo tiếng gọi tâm huyết :”Không thành công thì thành nhân”. Nên khi bước lên đoạn đàu đài cùng 13 liệt sĩ, vẫn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, ngâm lời thơ đầy khí phách: 

“ Chết vì Tổ Quốc- Cái chết vinh quang- Lòng ta sung sướng – Trí ta nhẹ nhàng! ” 
Phạm Hồng Thái ôm bom ám sát tên Toàn quyền Berlin không thành, gieo mình xuống dòng Châu Giang để khỏi rơi vào tay giặc, hô vang lời chào từ biệt Tổ Quốc : “ Việt Nam Muôn Năm! “ 

Gương chí sĩ Phan bội Châu với cả một đời bôn ba tìm đường cứu nước, tỏ bày tinh thần ái quốc qua hai bài thơ ‘Sống – Chết ‘ hào hùng khí tiết : 

Sống tủi làm chi đứng chật trời 
Sống nhìn thế giới hổ chăng ngươi, 
Sống làm nô lệ cho người khiến, 
Sống chịu ngu si để chúng cười 
Sống tưởng công danh, không tưởng Nước, 
Sống lo phú qúi, chẳng lo đời, 
Sống mà như thế đừng nên sống, 
Sống tủi làm chi đứng chật trời ! 
Chết mà vì Nước, chết vì Dân, 
Chết đấng nam nhi trả nợ trần, 
Chết buổi Đông Chu hồn Thất quốc, 
Chết như Tây Hán lúc tam phân, 
Chết như Hưng Đạo hồn thành thánh, 
Chết tựa Trưng Vương phách hoá thần, 
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết, 
Chết mà vì Nước, chết vì Dân ! 

Như Ngoại Hầu Cường Để, dù bôn ba nơi xứ người vẫn khắc khoải vọng về Cố Hương mà nhắc nhở con dân: 
“Bảo nhau phải hết một lòng, 
Phen này ta quyết chẳng dong quân thù, 
Ông cha trước bình Ngô sát Thát, 
Nòi giống mình hèn nhát chi đâu, 
Sao ta lại chịu cúi đầu, 
Làm tôi tớ Pháp như trâu như bò! 
……………………………………. 


Suốt chiều dài lịch sử, dân tộc ta đã phải gánh chịu biết bao nhiêu thảm họa:

hết giặc ngoại xâm lăng cai trị, lại đến nội thù huynh đệ tương tàn. Nhưng dù 1000 năm giặc Tàu đô hộ, 100 năm thực dân Pháp cai trị vẫn không di họa tàn khốc cho Đất Nước bằng hơn nửa thế kỷ bọn Cộng sản VN cầm quyền.- Nhìn vào Tổ Quốc hiện nay đang bị bọn cầm quyền Bắc bộ phủ tàn phá về mọi mặt thật xót xa tủi hổ từ: chính trị, quân sự, kinh tế, xã hội, văn hoá, giáo dục… 

Sau 30 năm cai trị Miền Bắc, chúng đã dùng mọi thủ đoạn bóc lột, tàn sát.. người dân qua những cuộc Cải cách ruộng đất, đấu tố, đuổi dân lên miền rừng núi hoang vu chướng khí, xua bao lớp thanh thiếu niên vào chết oan ức tại Miền Nam qua lời phỉnh gạt’Xẻ dọc Trường sơn đi cứu Nước.’ 

Sau gần 40 năm cưỡng chiếm Miền Nam, chúng ‘ vào, vơ, vét, về ’như một loài cường khấu, biến người dân thành’ chuyên chính vô sản’ cùng thủ đoạn tinh ma thâm độc hơn trước: ép buộc dân lên vùng Kinh tế mới, tập trung cải tạo, chiếm nhà đất, tài sản, đổi tiền, quốc hữu hoá các cơ sở tư nhân và tôn giáo : xí nghiệp, trường học, bệnh viện, cô nhi viện, nhà dưỡng lão và cả chùa chiền, thánh thất, giáo đường…điển hình qua các vụ Thái hà, Tam toà, Bát nhã, Loan lý, Đồng chiêm, Cồn dầu, Mỹ yên….Gần đây nhất, biết bao người trẻ can đảm bênh vực công lý và quyền lợi của người dân, đã chịu một bản án bất công theo luật rừng của Nhà nước CSVN. 

Cướp hết tài sản của dân, chưa thoả mãn lòng tham vô đáy, chúng quay sang bán cả Dân cả Nước. Cho nhân công đi lao động nước ngoài với tiền thế chân cắt cổ và bị các công ty nước ngoài bóc lột, ức hiếp cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Móc nối những đường giây bịp bợm xuất khẩu thanh nữ ra làm dâu xứ người nhưng thực chất để làm con sen hay nô lệ tình dục. Đem những trẻ em ngây thơ trong trắng bán cho các ổ mãi dâm Cam-bốt,Thái-lan, Đài loan…. 

Bán đất ải Nam quan, Chi lăng, biển đảo Hoàng sa,Trường sa cho Tàu. 
Cho công ty Trung quốc khai thác Bau-xít vùng Tây nguyên. 
Cho thuê rừng suốt 10 tỉnh chiến lược địa đầu giới tuyến giữa Việt nam và Trung quốc. 

Cho con cháu sang du học tại các nước chỉ để ăn chơi phè phỡn, chuyển tiền ra ngoài hợp pháp hay tìm cách mua chuộc bằng cấp để về nước chiếm được chỗ tốt hòng tiếp tục đè đầu cỡi cổ dân đen mặc sức tham nhũng. 

Cho con cháu vào làm những cơ quan béo bở, để bày mưu tính kế kiếm tiền qua những hành vi bỉ ổi như mắc ngoặc, lường gạt, trộm cắp…như mới đây 1 số phi công và tiếp viên Hàng Không Việt Nam VN làm nhục quốc thể, bị truy tố tại Nhật về tội ăn cắp…. 

Chúng làm ngơ trước những hiểm họa xâm thực, đồng hoá của Trung quốc. 
Chúng không thấy sao khi lính Trung cộng trà trộn vào đám nhân công, đem cả gia đình sang lập thành làng theo phong tục Tàu, những phố lồng đèn, bảng hiệu chữ Tàu nhan nhản khắp nơi?… 

Việc làm của những tên đầu xỏ Cộng sản VN bị dân chúng phản đối và những nhà tranh đấu cảnh báo lại bị chúng đàn áp bắt giam ghép tội chống phá an ninh Đất Nước, tiếp tay nước ngoài lật đổ chính quyền!… 

Phải chăng bọn CSVN đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn gian ác nào khi đưa 

‘tham nhũng lên hàng quốc sách’ để chóng trở thành những tên ‘Tỷ phú đỏ’? 

( nhưng không được liệt kê trong danh sách những tỉ phú trên thế giới, vì đồng tiền không do tài sức của chúng tạo ra mà chỉ là tiền ăn cướp của Dân Nước ) 

Phải chăng bọn đầu xỏ Bắc bộ phủ một lần nữa lại muốn ‘rước voi về dày mồ’ như Lê chiêu Thống,Trần ích Tắc đã làm khi xưa? 

Phải chăng chúng muốn Nước ta trở lại thời kỳ Bắc thuộc để chúng thành những tên Thái Thú của chế độ hà khắc Tàu Cộng? 

Than ôi! Chúng đã cố tình quên lời dạy tâm huyết của Vua Lê Thánh Tôn : 

“ Ta phải giữ gìn cho cẩn thận, đừng để cho ai lấy mất một phân núi, một tấc sông của Vua Thái Tổ để lại. “ 

Cùng di chúc muôn đời vua Trần nhân Tông lưu cho con cháu Lạc Hồng : 

“ Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không thể lọt vào tay kẻ khác” 

Với hàng trăm ngàn chiến sĩ QLVNCH anh dũng hy sinh cùng hàng triệu người dân vô tội chết oan nghiệt dưới bàn tay sắt máu của bọn Cộng sản, 

chính là những Lới Thề son sắt quyết tâm bảo vệ Non Sông! 

Với hàng triệu người bỏ Nước ra đi là những Lời Thề khẳng định dứt khoát không thể sống chúng với Cộng Sản ! 

Với những cuộc biểu tình rầm rộ của đồng bào trong Nước về việc cắt đất nhượng biển cho Trung quốc, đòi lại nhà cửa ruộng đất, cơ sở tôn giáo bị chiếm đoạt, phản đối chính quyền tiếp tay công ty nước ngoài bóc lột đàn áp công nhân, cho ngoại quốc khai thác bau-xít hay thuê rừng biên giới…đã phản ảnh rõ ràng Lời Thề của hơn 90 triệu người dân VN không thể sống chung cùng Cộng sản. 
Giờ đây, Thế giới đã lật qua một trang sử mới. Cuộc Cách Mạng Dân Chủ đang là một cơn bão lốc cuốn hút hàng trăm triệu con tim sôi sục hận thù nổi dậy từ nhiều quốc gia trên thế giới, nhất quyết lật đổ những chế độ độc tài tàn ác, tham nhũng đã đè đầu bóc lột người dân qua nhiều thập kỷ .Đồng thời ngọn sóng Cách Mạng cũng dâng cao niềm tin yêu phấn khởi cho hàng tỉ người trên khắp hoàn cầu. 
Hỡi bọn Cộng Sản Việt Nam! Hãy sớm thức tỉnh! Lắng nghe tiếng gọi Núi Sông! Tiếng thét gào Dân Tộc! Ngọn lửa Cách Mạng sắp bùng cháy tại VN, sẽ tiêu hủy các ngươi thành tro bụi….. 

Người xưa nói rằng ;” Một ngày không đọc được một trang sử, soi gương thấy thẹn. Ngày Quốc Hận, càng đọc xuyên suốt qua dòng lịch sử tổ tiên càng thấy lòng mình hổ thẹn. Biết bao câu nói lời thề tràn đầy hào khí còn ghi lại qua những áng thơ văn – mà mỗi lần đọc chúng ta thấy tình tự Quê hương bừng bừng trổi dậy, tràn qua buồng ngực con tim, len đầy mạch máu của mỗi Con Dân Nuớc Việt : 

“ Còn trời, còn Nước, còn Non, 
Còn trăng Nước Việt, ta còn đứng đây, 
Năm năm, tháng tháng, ngày ngày, 
Dẫu xa Tổ Quốc lòng này sắt son, 
Dù cho Sông cạn Núi mòn, 
Lời Thề Sông Núi vẫn còn vang vang. 

Đinh văn Tiến Hùng 

Nguồn Vietcatholic

HÃY CHỖI DẬY ! (30 THÁNG TƯ)

Trầm Hương Thơ | 03:00 | 0 nhận xét


Ba chín năm, đất nước Việt tơi tả
Bởi bạo quyền nhuộm đỏ cả quê hương
Ba chín năm, hằn lên nỗi chán chường
Bao triệu người tìm đường rời tổ quốc

Mất tự do nhân quyền nên bắt buộc
Mảnh giang sơn sắp lệ thuộc ngoại bang
Từng đoàn lũ quân tàu đang tiến sang
Đảng cộng sản dọn đàng dâng đất nước

Dầy mả tổ đem voi về đón rước
Cày nát tan bao tích trước quang vinh
Mộ tiền nhân vua chúa của dân mình
Nào Nguyễn Hụê hùng binh dẹp quân hán

Gò Đống Đa chúng cướp sạch đem bán
Đục khoét như giun sán ở trong thân
Cướp tất cả phá nát cứ ăn dần
Nay đã thối nên cần che thân rữa

Cứ mị dân để sống qua từng bữa
Còn chần chờ chi nữa hỡi nhân dân?
Hãy đứng lên! dẹp tan lũ vô thần
Đảng cộng nô đang bán dần Tổ Quốc.

"Hèn với giặc ác với dân" nhơ nhuốc
Hãy đứng lên! dẹp hết lũ vô luân
Hãy đứng lên! kẻo nước đang mất dần
Hãy đứng lên! toàn dân đừng sợ hãi!

Hãy đứng lên! dẹp đi đảng ăn hại!
Hãy đứng lên! lấy lại dẹp chữ "Tự Do" 
Chữ "Nhân Quyền" Thượng Đế đã ban cho
Hoa "Dân Chủ" thơm tho đang chào đón.

Đất nước ta, ta có quyền lựa chọn
Sao cứ để một bọn hút máu người
Nước Việt Nam sẽ trổ vạn hoa tươi
Và sự thật tuyệt vời! đang đi đến

Hãy cùng nhau mỗi người một ngọn nến
Đốt sáng lên lòng mến rực Quê Hương
Hãy vùng dậy cùng nhau bước xuống đường
Hoa "Tự Do" tỏ tường đang đua nở.


Trầm Hương Thơ 30.04.2014

'VN quá vội vàng khi trao trả nghi phạm'

Trầm Hương Thơ | 15:03 | 0 nhận xét

Nhà chức trách Việt Nam bàn giao nhóm người cho phía Trung Quốc.

Việt Nam 'quá vội vàng' khi trao trả Trung Quốc các nghi can, nghi phạm trong vụ nhóm người từ Trung Quốc cướp súng và bắn chết, làm bị thương các sỹ quan biên phòng VN ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh, tỉnh Quảng Ninh hôm thứ Sáu, theo ý kiến nhà quan sát từ trong nước.

Việc nhà chức trách Việt Nam bàn giao 11 người đến từ Trung Quốc, trong đó có 4 phụ nữ, 2 trẻ em, cùng 5 thi thể, ngay sau vụ bạo lực ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh, làm 7 người thiệt mạng, trong đó có 2 sỹ quan biên phòng Việt Nam, mà không thông qua điều tra, xét xử, có thể đã bỏ qua một các nguyên tắc về 'độc lập chủ quyền quốc gia', 'tôn trọng nhân quyền' và 'nhân đạo', theo luật sư Trần Quốc Thuận.

Các bài liên quan


Chủ đề liên quan


Trao đổi với BBC hôm 19/4 từ Sài Gòn, nguyên Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng Quốc hội nói:

"Trao trả một cách gấp gáp như thế, tôi nghĩ cũng là một vấn đề phải suy nghĩ, bởi vì phải coi những người đó lý do tại sao họ sang Việt Nam, lý do là gì, bởi vì trong Hiến pháp của Việt Nam cũng nói rằng những người tị nạn chính trị vì lý do này khác, đôi khi cũng có thể xem xét,

"Chứ không phải là tất cả những người nước ngoài chạy vào Việt Nam thì mình (Việt Nam) bắt và mình trao trả liền.



"Nếu có một hiệp định trao trả về tội phạm thì khác, còn không biết ở đây có phải là tội phạm không, mà tôi thấy là trao trả một cách vội vàng," ông Thuận nói.
'Bộ trưởng gửi vòng hoa viếng'

Hôm thứ Bảy, cơ quan thông tấn nhà nước Trung Quốc Tân Hoa Xã nói Bộ Ngoại giao Trung Quốc xác nhận tin tức trên truyền thông nói có vụ việc nổ súng xảy ra "ở khu vực biên giới Trung Quốc - Việt Nam" và cho hay "Trung Quốc đang kiểm tra tính xác thực của các nguồn tin.

Trong khi đó, báo chí chính thức ở Việt Nam đưa tin Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam, Đại tướng Phùng Quanh Thanh đã gửi vòng hoa đến Lễ truy điệu các sỹ quan biên phòng bị thiệt mạng.

"Câu chuyện đó làm không đúng quy trình, không đúng thủ tục về hoạt động tư pháp, khi đã gây án thì phải có kết luận của cơ quan điều tra cơ bản, chứ không thể chuyển giao một cách vội vàng"

Luật sư Trần Quốc Thuận

Trước đó, nhiều báo Việt Nam chính quyền Việt Nam đã bàn giao nghi phạm cho Trung Quốc ngay trong buổi chiều cùng ngày xảy ra vụ bạo lực, do nhóm người được cho là Duy Ngô Nhĩ (Uighur) theo đạo Hồi, từ Tân Cương di chuyển tới Việt Nam.

"Năm thi thể và 11 người nhập cảnh trái phép, gây ra vụ nổ súng tại cửa khẩu Bắc Phong Sinh, đã được cơ quan chức năng Việt Nam bàn giao cho Trung Quốc chiều 18/4," tờ VnExpress cho biết.

"Việc bàn giao 5 thi thể và 11 người Trung Quốc nhập cảnh trái phép đã được cơ quan chức năng Việt Nam và Trung Quốc hoàn tất trong chiều 18/4" tờ này trích thuật lời ông Đặng Huy Hậu, Phó Chủ tịch tỉnh Quảng Ninh nói.

"Trung Quốc đã tiếp nhận toàn bộ số người này," tờ báo điện tử thuật lời thông báo của ông Hậu.

Tuy nhiên, theo luật sư Trần Quốc Thuận, việc làm này cho thấy chính quyền Việt Nam đã làm sai về trình tự tư pháp, luật pháp, ông nói:

"Câu chuyện đó làm không đúng quy trình, không đúng thủ tục về hoạt động tư pháp, khi đã gây án thì phải có kết luận của cơ quan điều tra cơ bản, chứ không thể chuyển giao một cách vội vàng,

Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh gửi vòng hoa hôm 19/4 viếng các sỹ quan biên phòng bị thiệt mạng.

"Chuyển giao vội vàng có hai khả năng, khả năng thứ nhất là chuyển giao để cho bên kia người ta sẽ trừng trị, người ta có thể dùng biện pháp rất là ác độc, còn có thể có khả năng thứ hai là họ tha bổng, họ bao che,

"Thì đâu phải vào một đất nước khác, gây án, rồi họ lãnh về, rồi cuối cùng không có xử gì hết, thì đâu có được."

"Cho nên pháp luật hình sự Việt Nam điều chỉnh tất cả hành vi phạm tội trên đất nước này, đều phải xử, xét theo Bộ luật Hình sự, thì đó là quy định của Bộ luật Hình sự rồi, cho nên ở Việt Nam, nếu mà làm như vậy, thì đó là một việc làm không phù hợp với quy định của pháp luật của Việt Nam và cũng là thông lệ quốc tế."
'Đồng lõa vi phạm nhân quyền?'

Theo luật sư Thuận, việc trao trả còn đặt nhà cầm quyền Việt Nam vào một nguy cơ khác tùy thuộc vào việc sau khi bị bàn giao cho Trung Quốc, nhóm người từ Trung Quốc, trong đó có 4 phụ nữ và hai thiếu nhi nhỏ tuổi, có bị chính quyền Trung Quốc vi phạm nhân quyền hay không.

"Việc bàn giao 5 thi thể và 11 người Trung Quốc nhập cảnh trái phép đã được cơ quan chức năng Việt Nam và Trung Quốc hoàn tất trong chiều 18/4"

Ông Đặng Huy Hậu nói với báo VN

Luật sư nêu quan điểm: "Nếu ở Trung Quốc họ đối xử với những người đó như thế nào mà vi phạm nhân quyền, thì Việt Nam có thể cũng là đồng lõa, cái đó là đương nhiên rồi, chứ còn không thể chối cãi chuyện đó được. Cái đó nhìn thấy rõ rồi, và phải coi xem phía Trung Quốc họ đối xử thế nào."

Theo cựu quan chức Văn phòng Quốc hội, việc trao trả nhóm nghi phạm cho Trung Quốc cũng làm dư luận đặt ra câu hỏi về việc liệu chính quyền Việt Nam có tự tôn trọng 'độc lập, chủ quyền' của mình hay không, khi những nghi phạm tấn công, giết người Việt Nam trên lãnh thổ Việt Nam không bị điều tra, xét xử ở Việt Nam, mà được quyền rời thẳng khỏi quốc gia này.

Luật sư Thuận nói: "Riêng việc gây án giết chết những bộ đội Việt Nam biên phòng, những sỹ quan, những chiến sỹ, một vụ án đặc biệt nghiêm trọng như thế mà không khởi tố, không điều tra, không gì hết mà chuyển (giao) liền thì cái đó là không bình thường,

"Mà cái đó người ta xem lại chủ quyền quốc gia, độc lập chủ quyền quốc gia nó như thế nào, bởi vì người ta xâm phạm, không biết những người đó từ đâu, nhưng họ từ biên giới họ qua, nhưng nguồn gốc họ ở đâu đến, ai biết được, gây án phải điều tra, không điều tra, không xác định, không khởi tố, không gì hết, mà trong vài tiếng đồng hồ chuyển giao... kể cả xác, rồi thế nọ thế kia,

Việc trao trả của VN làm dấy lên quan ngại về số phận của nhóm người từ Tân Cương khi trở về TQ.

"Tôi cho đó là một sự thỏa thuận, mà nếu có một sự thỏa thuận, thì nó chưa được tôn trọng chủ quyền quốc gia một cách tuyệt đối được."

Hôm thứ Bảy, một thành viên của Mạng lưới Blogger Việt Nam bình luận với BBC về khả năng có một 'thỏa thuận ngầm' giữa Trung Quốc và Việt Nam trong việc 'ngăn chặn, bàn giao, dẫn độ, trao đổi' những người bất đồng chính kiến khi họ chạy trốn từ một quốc gia này và tìm cách cư trú chính trị quốc gia kia và ngược lại.

Từ Hà Nội, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói: "Tôi nghĩ chuyện này là cái mà ai cũng có thể hiểu, bởi vì quan hệ chính trị giữa Việt Nam và Trung Quốc nó không chỉ thể hiện ở trên các hiệp định đã ký kết mà nó còn phụ thuộc vào sự gắn chặt ở những vấn đề chính trị còn lớn hơn rất nhiều,

"Cho nên sinh mạng người dân, con người cũng không quan trọng đâu và cái quan trọng là thái độ của những người cầm quyền nó như thế nào thôi."

"Nếu ở Trung Quốc họ đối xử với những người đó như thế nào mà vi phạm nhân quyền, thì Việt Nam có thể cũng là đồng lõa, cái đó là đương nhiên rồi, chứ còn không thể chối cãi chuyện đó được"

LS Trần Quốc Thuận

Trước câu hỏi liệu chính quyền Việt Nam trao trả các 'nghi can, nghi phạm' vụ nổ súng ở Quảng Ninh cho Trung Quốc, vì muốn những người Việt Nam 'chạy trốn' sang Trung Quốc dù để 'tị nạn chính trị' hoặc vì bất kỳ lý do nào khác cũng sẽ được hoàn trả nhanh cho Việt Nam để xử lý hay không, blogger Lân Thắng nói:

"Tôi nghĩ đây là một vấn đề rất phức tạp và nhiều năm nay, tôi biết có rất nhiều trường hợp người Việt Nam tìm cách cư trú chính trị ở nước ngoài để tránh sự trừng phạt vì những vấn đề họ hoạt động liên quan đến nhân quyền, đến dân chủ, đến những hiệp hội lao động, bảo vệ quyền lợi người lao động...,

"Vấn đề ở đây không phải chỉ là chuyện người tị nạn, mà vấn đề ở đây là làm sao phải tạo ra một sự chuyển biến về nhận thức trong xã hội để người dân, chính người ở trong nước, họ có những sự tham gia đấu tranh bảo vệ những giá trị như nhân quyền, quyền con người, đấy mới là điều quan trọng để thay đổi tình hình ở Việt Nam."
'Xem lại nguyên tắc chủ quyền'

Hôm 19/4, trên trang Facebook cá nhân của mình, blogger Osin, tức nhà báo Huy Đức, nêu quan điểm cho rằng vụ bạo lực gây chết người hôm thứ Sáu lẽ ra có thể đã được ngăn chặn, giảm thiểu hậu quả nếu được xử lý khác đi.

Vụ cướp súng khiến 7 người chết, trong đó có 2 sỹ quan biên phòng Việt Nam ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh.

Ông Huy Đức viết:

"Sẽ không có 7 người chết (trong đó có 2 bộ đội biên phòng Việt Nam) và nhiều người khác bị thương nếu những người (có thể là) Duy Ngô Nhĩ "vượt biên trái phép" đó được giữ lại điều tra và trước khi trao trả, chính quyền hai bên đàm phán các điều kiện đảm bảo an toàn cho họ.

"Đành rằng, vẫn biết Hà Nội và Bắc Kinh là hai nhà nước có thể "chia sẻ" với nhau cách đối xử với những người bất đồng với chính quyền. Đành rằng, tiêu diệt một nhóm người có vũ trang thì không ai trách cứ được mình.

"Nhưng, nếu 16 người vượt biên (có 4 phụ nữ và 2 trẻ em) này không bị đối xử quá lạnh lùng thì người Việt đã không phải đổ máu và bàn tay người Việt đã không phải dính máu người Duy Ngô Nhĩ."

"Nếu 16 người vượt biên (có 4 phụ nữ và 2 trẻ em) này không bị đối xử quá lạnh lùng thì người Việt đã không phải đổ máu và bàn tay người Việt đã không phải dính máu người Duy Ngô Nhĩ"

Nhà báo, blogger Osin Huy Đức

Hôm thứ Bảy, trước câu hỏi ai đứng sau quyết định của Việt Nam trao trả, gần như ngay lập tức, những nghi can, nghi phạm được cho là đến từ Tân Cường trong vụ nổ súng chống biên phòng, hải quan Việt Nam cho phía Trung Quốc, luật sư Trần Quốc Thuận nói:

"Tôi không biết người đó, bởi vì họ không đưa tin người đó, nhưng người đó phải là một người có quyền lắm ở Việt Nam, họ ra lệnh phải bàn giao ngay,

"Bây giờ có đường dây nóng nên họ gọi qua, gọi lại rồi bảo bàn giao ngay, thì có thể nó có một thỏa thuận nào đó,

"Nhưng những thỏa thuận đó trong bàn giao như thế nào, nhưng riêng việc này là tôi xin nói là xem lại đảm bảo chủ quyền, độc lập của đất nước hay không".

Được biết, gần đây tại Trung Quốc tiếp tục xảy ra các vụ bạo lực, chống đối chính quyền trung ương ở một số vùng như Tân Cương, Tây Tạng.

Trong đó, chính quyền Bắc Kinh cho hay đã phải xử lý nhiều "vụ bạo lực" được cho là do các nhóm đòi độc lập và ly khai người Hồi Giáo Duy Ngô Nhĩ gây ra, trong khi tại Tây Tạng, vẫn còn xảy ra các vụ tăng ni, phật tử tự thiêu để phản đối chính quyền TQ 'đàn áp nhân quyền' và 'đồng hóa văn hóa'.

Theo BBC.

BÀ GIÀ 80 nhảy rock tuyệt vời Britains Got Talent 2014

Trầm Hương Thơ | 06:12 | 0 nhận xét



Cộng sản -Phá Sản

Trầm Hương Thơ | 05:50 | 0 nhận xét

1* Mở bài
Lịch sử phát triển của loài người, từ thời kỳ đồ đá, đến đồ đồng và hiện nay Việt Nam đang ở trong thời kỳ đồ đểu. Đạo đức xã hội suy đồi cùng cực, người VN ngày nay trở thành vô cảm, vô trách nhiệm trong thái độ “sống chết mặc bây” tiền thì tao bỏ túi. Đó là con người xã hội chủ nghĩa mà nhà trường ưu việt Cộng sản, đã đào tạo 57 năm ở miền Bắc và 36 năm ở miền Nam. Đạo đức nhà trường Xã Hội Chủ Nghĩa xuống cấp trầm trọng, nền giáo dục thật sự đã phá sản. Trách nhiệm đó chính lãnh đạo đảng CSVN phải nhận lấy trách nhiệm với dân tộc, với lịch sử VN. 

2* Cộng Sản Việt Nam không có một triết lý giáo dục
Triết lý là những điều căn bản của một nền giáo dục, để từ đó, tất cả các hoạt động giáo dục phải dựa theo trong việc đào tạo con người cho xã hội, cho dân tộc, như chương trình học, nội dung giáo dục, phương pháp giảng dạy, các phương tiện dạy học như sách giáo khoa và đội ngũ giáo chức, để xác định mục tiêu đào tạo ra những con người như thế nào, phục vụ chế độ xã hội gì.
Cho tới nay, nền giáo dục của Cộng Sản chưa có một triết lý làm căn bản cho nền giáo dục.

Hồi tháng 9 năm 2007, Học Viện Quản Lý Giáo Dục thuộc Bộ Giáo Dục Đào Tạo đã tổ chức một cuộc hội thảo về “Triết lý giáo dục VN”. Sau đó, tạp chí Cộng Sản có bài tường trình là hội nghị không tìm ra được một triết lý cho nền giáo dục VN.


2.1. Tại sao không có triết lý giáo dục?
CSVN không có một triết lý làm căn bản cho nền giáo dục, vì có sự nhập nhằng về chế độ hiện nay là chế độ gì? Có phải là chế độ Mác Lênin nguyên thủy và thuần túy hay không?

Thuyết duy vật lịch sử của CNCS cho rằng, lịch sử xã hội loài người, phát triển từ chế độ cộng sản nguyên thủy, đến chiếm hữu nô lệ, rồi tới phong kiến, đến chủ nghĩa Tư bản và tất yếu và dứt khoát là phải tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội. Thế nhưng cán bộ Việt Cộng cứng họng, không trả lời được, sau CNXH, CNCS, thì nhân loại tiến lên xã hội gì?

Thực tế trước mắt hiện nay là, CNCS đã tự nó tan rả, đau nhất là nó tan rả tại chính nơi đã khai sinh ra nó. CNCS đã bị ném vào sọt rác của nhân loại, đã bị kết tội diệt chủng (Genocide) và tội đồ chống lại nhân loại (Crime against humanity), bị loài người nguyền rủa vì đã tàn sát hơn một trăm triệu đồng bào của họ.

Và thực tế là một nước VN hiện tại đã lùi lại chế độ tư bản, nhưng là một thứ tư bản đỏ, tàn độc hơn tư bản trắng gấp trăm ngàn lần, đó là chế độ Mafia gồm 14 gia đình độc quyền và độc tài toàn trị. 

Đảng CSVN không còn là đại diện cho giai cấp vô sản nữa. Lãnh đạo là tư bản, tỷ phú đô la thì đại diện cho ai? Có ai được tự do bầu lãnh đạo đảng không? Chính quyền nầy do cướp được để trấn áp nhân dân.
Vì VN chưa tìm được một cái tên trung thực và chính xác cho chế độ, cho nên chưa xác định được nền giáo dục đào tạo con người cho chế độ nào.

Nền giáo dục quốc gia phải phục vụ cho dân tộc, trái lại, nền giáo dục hiện tại chỉ phục vụ cho đảng CSVN mà thôi. Bằng chứng cụ thể là Nghị Quyết 142 của Bộ Chính Trị đảng, đang được thi thi hành với nội dung như sau:

“Xây dựng một đội ngũ “cán bộ” khoa học kỹ thuật và quản lý kinh tế, vừa có “phẩm chất chính trị tốt”, “tuyệt đối trung thành với đảng” và giai cấp công nhân, có khả năng “động viên quần chúng”.

Nền giáo dục của quốc gia mà do đảng CSVN quyết định là một cái sai về nguyên tắc. Những cụm từ trong ngoặc kép trên đây chứng minh rõ ràng là nền giáo dục mục đích đào tạo cán bộ cho đảng, để lãnh đạo quần chúng.


2.2. Chế độ giáo dục nhồi sọ

Đảng CSVN đã từng xác nhận, giáo dục là công cụ của đảng, đào tạo cán bộ đảng viên để tiến hành cuộc cách mạng XHCN trên mặt trận văn hoá tư tưởng. Một chế độ nhồi sọ con người từ lúc mới sanh cho đến chết.

Trẻ em được đưa vào nhà trẻ, ngày ngày đều phải nghe cái điệp khúc “Đêm qua em mơ thấy bác Hồ, râu bác dài, tóc bác bạc phơ, em âu yếm hôn lên dế bác…
Thế rồi ở tiểu học và trung học, ở cơ quan và cho đến lúc nghỉ hưu, cũng phải học tập theo gương đạo đức bác Hồ.

Trẻ em luôn luôn phải trả bài thuộc lòng, phải viết trong luận văn 5 điều bác Hồ dạy. Luôn luôn phải có cái khuôn mẫu là “Em quyết tâm học tập tốt, lao động tốt, làm tốt 5 điều bác dạy, phấn đấu rèn luyện lý tưởng Cộng Sản, theo gương đạo đức bác Hồ muôn năm!”

Những nhân vật gương mẫu làm đối tượng phấn đấu như: theo gương anh hùng La Văn Cầu “lấy thân chèn pháo”, anh hùng Phan Đình Giót lấy thân mình “lấp lổ châu mai”, noi gương anh Lê Văn Tám tẩm xăng làm cây đuốc sống, can đảm chạy 100 mét vào kho đạn mở cửa, để làm nổ tung kho đạn địch ở Thị Nghè. Noi gương chị Tạ Thị Kiều tay không cướp đồn địch, chị Út Tịch quyết tâm bám lấy lưng quần địch mà đánh, đánh còn cái lai quần cũng đánh. Đặc biệt chị Út Tịch leo lên ngọn dừa đứng đái bổng xuống để phá tan cái thói đời khinh thường phụ nữ, cho rằng phụ nữ đái không qua khỏi ngọn cỏ. Chị Út Tịch đã đái qua khỏi đầu người để chứng tỏ ý chí cách mạng tiến công của đội quân tóc dài ở Bến Tre, sách giáo khoa ghi rõ ràng như thế.

Học sinh cũng quyết tâm noi gương anh Nguyễn Văn Trổi, trước khi tắt thở còn hô to “Hồ Chí Minh muôn năm”. Anh Lê Anh Xuân đứng thẳng trên đường băng Tân Sơn Nhất, bắn máy bay Mỹ, tạo thành hình tượng “Dáng đứng Việt Nam” với câu nói truyền miệng “Hãy nhắm thẳng quân thù mà bắn” Chị Đặng Thùy Trâm, cũng hô khẩu hiệu trước khi hết thở. Vì thế, cái công thức hô khẩu hiệu làm cho học sinh phải thuộc lòng.

Những thần tượng nầy, một số được bịa ra, một số được thổi phồng, và rồi các thầy cô giáo được hướng dẫn phải trình bày thật diễn cảm, thật nhập vai, cho nên những con người nửa thật, nửa giả trở nên thần thánh cả, thậm chí sự bịa đặt thật vô lý, phản khoa học mà không có ai dám nghĩ đến. Nhưng sự gian dối không tồn tại mãi được, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Đến khi thế hệ măng non có tư duy, biết động não, thì cũng có người phát hiện đó chỉ là những lời tuyên truyền láo khoét, thế rồi phản tuyên truyền có tác dụng lợi hại hơn tuyên truyền rất nhiều. Từ đó mất niềm tin, đảng nói chẳng ai dám cãi, nhưng chẳng còn ai tin tưởng nữa cả.

Bị nhồi sọ từ lúc mới sinh cho đến già, nhưng đã đào tạo được những con người XHCN như thế nào? Cái công thức “cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư”, “cán bộ là đầy tớ của nhân dân” được thể hiện ra sao? 

3* Nhà trường Xã Hội Chủ Nghĩa ngày nay như thế nào? 


3.1. Vì lợi ích mười năm, trồng cây. Vì lợi ích trăm năm, trồng người
“Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm, trồng người”. Câu nầy thường được các lãnh đạo đảng nhắc đến để chỉ vai trò của nhà trường. Khi thì ghi, tác giả là HCM, và mới đây, một tờ báo đảng ghi tác giả là TBT Nguyễn Phú Trọng, rồi trong lễ khai giảng năm học ở Nghệ An vừa qua, thì được ghi tác giả là Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Cũng có nhiều nhà giáo giải thích, chú trọng về thời gian, là trồng cây phải mất mười năm, trồng người phải mất một trăm năm.

Thật ra câu nầy đã có hàng ngàn năm về trước, trong cuốn sách của Quản Tử, sinh trước Khổng Tử 200 năm. Quản Tử là Quản Di Ngô, hay Quản Trọng, thời Xuân Thu Chiến Quốc bên Tàu. Sách viết:

- Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc. (Kế hoạch 1 năm, không gì hơn trồng lúa)
- Thập niên chi kế, mạc như thụ mộc. (Kế hoạch 10 năm, không gì hơn trồng cây)
- Chung thân chi kế, mạc như thụ nhân. (Kế hoạch trọn đời (100 năm) không gì bằng trồng người).
- Nhất thu, nhất hoạch giả, cốc dã. (Trồng một, gặt một, là lúa)
- Nhất thu, thập hoạch giả, mộc dã. (Trồng một, gặt 10, là cây)
- Nhất thu, bách hoạch gỉả, nhân dã. (Trồng một, gặt trăm, là người). 

3.2. Đạo đức học đường suy đồi trầm trọng

3.2.1. Bạo lực ở trường học

Thời gian gần đây, mức độ bạo lực ở học đường gia tăng với những hành vi nguy hiểm hơn trước. Ngoài những hành vi thiếu tư cách và đạo đức của học sinh, như thiếu lễ độ với người lớn, với thầy cô giáo. Học sinh tụ tập, gây gổ đánh nhau, lười học, ham chơi, sống đua đòi và phạm pháp.

Những biểu hiện xuống cấp về đạo đức của học sinh làm cho phụ huynh lo sợ. Một phụ huynh ở quận 3 Sài Gòn, lo lắng thốt lên: “Bạo lực học đường đang xảy ra khắp nơi, ở mỗi cấp học mà hậu quả rất nghiêm trọng. Đó là vụ ấu đả giữa học sinh với nhau, xảy ra ở trường cấp 3 quận Tân Bình (Sài Gòn), đưa đến một học sinh bị đâm chết và 8 học sinh bị thương nặng. Nguyên do chỉ là một hiềm khích nhỏ mà thôi. Đau lòng hơn nữa, một học sinh đã dùng dao đâm vào bụng bạn của mình.

Cũng trong thời gian, một học sinh lớp 11 ở Đà Nẳng bị đâm chết ngay trước cổng trường chỉ vì một mâu thuẩn nhỏ nhặt. Ở Hà Nội, hai học sinh cấp 3 ấu đả, kết quả, cả hai phải đưa vào bịnh viện với những vết thương trầm trọng.

Bạo lực không chỉ xảy ra ở nam sinh, nữ sinh cũng không kém bạn trai. Nhiều nữ sinh chia phe, nhóm, thanh toán nhau theo kiểu xã hội đen ngay tại sân trường.

Dư luận còn xôn xao khi hai nữ sinh ở quận Hóc Môn, Sài Gòn, dùng dao lam rạch nhiều đường trên mặt bạn, chỉ vì xích mích không đáng kể, thấy “chảnh”, thấy cái mặt phát ghét cũng bị đánh, đánh để gây thanh thế.

Những sự kiện trên cho thấy bạo lực học đường diễn ra với mức độ ngày càng nguy hiểm. Ông Nguyễn Giao Bội, hiệu trưởng trường Bình Chánh, Sài Gòn, cho rằng bạo động không chỉ xảy ra ở những học sinh mới lớn, còn nông nổi, mà bạo hành còn khá phổ biến ở các trường đại học. 

Ngay tại khu Đại học Quốc gia Thủ Đức, thỉnh thoảng lại nổ ra những vụ ấu đả giữa sinh viên Đại Học Thể Dục Thể Thao với các sinh viên trường lân cận, mà không ai dám can ngăn. 

3.2.2. Một câu chuyện có thật

Một nhóm nữ sinh lớp 8 vào lớp 6. Đến ngay trò A. Thủ lãnh nhóm lớp 8, tên B, thản nhiên kéo dây buộc tóc của A, cầm tóc cười khẩy, rồi thình lình rút ra cái kéo, đánh xoẹt một nhát, lấy ra một nắm tóc dài 20cm. Đầu đảng B hỏi: “Có phải mầy nói tao đã “lên giuờng” với anh C ở lớp 9 không?. Trò A tái mặt, run rẩy trả lời: “Dạ tôi đâu có biết gì đâu”. “À tốt”. Có lẻ con C nói chớ hổng ai. (Trích báo Lao Động). 

3.2.3. Đạo đức học sinh suy đồi trầm trọng

Trước hết là học sinh vô lễ với thầy cô giáo. Tình trạng xé bài trước mặt thầy cô khi bị điểm nhỏ, thái độ bất cần với những lời nói hỗn xược. Học sinh nói tục, chửi thề, gọi thầy cô bằng “ông ấy”, “cô ấy”, “lão ta”, tệ hơn nữa là kéo bè kéo đảng đánh gục thầy giáo ngay trên bục giảng, trong lớp học. Những chuyện đau lòng như thế diễn ra khắp nơi trên đất nước.

Giới trẻ ngày nay chạy theo lối sống đua đòi, hưởng thụ, ăn chơi cho sành điệu, cho hợp thời trang so với các đại thiếu gia con cán bộ giàu nứt vách. 

Cái mốt sống thời nay của học sinh là phải biết nhuộm tóc, uống rượu, hút thuốc, vào vũ trường và có quan hệ tình dục, thì mới là sành điệu.


3.2.4. Học sinh phạm tội hình sự

Đại tá Nguyễn Đức Chung, Phó Giám đốc Công An Hà Nội cho biết, tình trạng vi phạm pháp luật và phạm tội của học sinh gia tăng cả số lượng và tính chất.
Tại Hà Nội.
Năm 2008: 968 đối tượng bị xử lý.
Năm 2011: 110 đối tượng bị khởi tố.
Năm 2010: 42 vụ tụ tập đánh nhau gây hậu quả nghiêm trọng, trong đó có 2 vụ giết người.

Nạn nghiện ma túy.
- Năm 2004: 600 học sinh và sinh viên
- Năm 2007: 1,234 vụ

3.2.5. Nạn học sinh phá thai, nạo thai

Một thống kê cho thấy, 51% học sinh, sinh viên tán thành và cho biết việc trai gái ở thử với nhau trước hôn nhân là việc bình thường. Thiếu nữ vị thành niên (dưới 18 tuổi) đi nạo thai cũng là việc bình thường.

Cơ quan y tế cho biết, mỗi năm VN có 1,400,000 ca nạo thai, trong đó, tuổi dưới 18, chiếm 500,000 vụ
Chỉ riêng 9 tháng đầu trong năm 2006, Nhà Bảo Sanh Từ Dũ, Sài Gòn đã có 18,821 ca nạo thai cho số trẻ vị thành niên. Thường thì, nhiều bịnh viện có phụ sản khoa, vẫn tiến hành việc phá thai. VN là nước đứng đầu thế giới về việc phá thai.

15 tuổi nạo thai 2 lần
Bác sĩ Phạm Thị Hồng Minh, giám đốc Trung Tâm Kế Hoạch hóa gia đình, bịnh viện Phụ Sản Trung Ương, cho biết, trẻ em từ 15 đến 18, đôi khi đến bác sĩ, thì cái thai đã lớn từ 1ớn từ 13 đến 15 tuần. 

Cũng có em 15 tuổi mà đã hút thai hai lần, nhưng đáng báo động là nhiều em chỉ có 10, 11 tuổi. 

Các bác sĩ sản khoa phải phát hoảng về kiến thức phòng tránh thai của các em “tuổi ô mai” hiện nay.

Khó tin. Thiếu nữ phá thai 4 lần trong một năm.

Bác sĩ Lê Thị Kim Dung đưa ra con số gây sóc. Có người mới 21 tuổi mà đã nạo thai 4 lần trong năm. Độ tuổi phá thai nhiều nhất lả ở tuổi 25. Mỗi người đều đã có phá thai từ 2 đến 3 lần, cũng có trường hợp đặc biệt là từ 4 đến 5 lần.

Bác sĩ Nguyễn Xuân Hợi cho biết: “Nhiều bạn trẻ hiện nay, chủ động yêu, chủ động quan hệ tình dục, mà hoàn toàn bị động trong việc mang thai.” Cũng có người phát hiện ra mình có thai khi nó đã quá lớn.

Hiện nay có hơn 42,200 hài nhi bị cha mẹ bỏ rơi, đang an nghĩ tại 2 nghĩa trang bào thai ở Thừa Thiên-Huế.

Những dòng thơ than khóc, trách móc cha mẹ viết trên những nấm mộ tí xíu vô danh, khiến cho người đọc phải lặng người.

3.2.6. Báo động đỏ. Học sinh đua nhau đi phá thai
Theo báo điện tử Giáo Dục VN, thì các bịnh viện Phụ Sản Hà Nội, Phụ Sản Trung Ương, khoa sản bịnh viện Bạch Mai, BV Việt-Đức, Bịnh Viện E, BV Xây Dựng, BV Đa khoa Đống Đa, thì giới trẻ từ 16 đến 24 tuổi đến nạo thai quá cao, trong đó, nhiều cặp còn mặc đồng phục học sinh.

Một bác sĩ dấu tên cho biết: “Chuyện nạo thai, hút thai không có gì lạ, chúng tôi vẫn tiếp nhận hàng chục ca mỗi ngày để giải quyết “hậu quả” cho các em. Điều đáng báo động là những người dưới 18 tuổi “phải giải quyết hậu quả”, chiếm tỷ lệ ngày càng cao, nhiều người trong đó bị vô sinh vì đã hút thai nhiều lần”.

3.2.7. Cầu siêu cho đứa con chưa thấy mặt
Có nhiều bà mẹ thế hệ 8x, chưa từng lên xe hoa, nhưng danh sách hài nhi cầu siêu của người đó đã đến một chục.

21 tuổi đã 9 lần phá thai.
Mới đây, hàng trăm phụ nữ lặng lẽ tập trung tại chùa Quán Sứ, Hà Nội, để cầu siêu cho những đứa con mà chính họ còn chưa thấy mặt. Nhìn vào đoàn người nghiêm trang hành lễ, có thể thấy những khuôn mặt trầm bi của những người đã luống tuổi và những người chỉ 17, 18, tóc nhuộm vàng hoe…Một người trong ban nghi lễ nhà chùa cho biết: “Không đợi đến lúc hài nhi lọt lòng, mới được gọi là một sinh mạng, mà khi một mầm sống được tượng hình trong lòng mẹ, mà giây phút đầu tiên đó, nó được xem như một sinh mạng”.

Trước ngày cầu siêu, phòng ghi danh chật ních cả người, nhiều cô gái độ tuổi 20. Một cô gương mặt vốn đẹp lại được trang điểm khá kỹ, tóc nhuộm nâu được cắt tỉa sành điệu, chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát 3 vòng của cơ thể, cô cứ tần ngần mãi ở một góc phòng, rồi ấp úng hỏi: “Thầy ơi, cháu chỉ được cầu siêu cho một “đứa con” hay cho tất cả những thai nhi của mình đã chết?” Trong danh sách, cô nầy ghi 9 “đứa trẻ” mà không nhớ tên cha là ai.

Trong phòng đăng ký hôm đó, một phụ nữ trung niên cầu siêu cho “cháu ngoại”. Bà than thở, con gái đang học cấp 3, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nó lại đi yêu một thằng nghiện nặng. Đến lúc con bé có bầu, nhà tôi cũng định cho nó cưới chui, rồi hợp thức hóa cái thai, nhưng thằng kia nghiện quá nặng. Tính đi tính lại, đành phải bỏ cái thai. Thế nhưng hình như đứa bé báo oán khiến mẹ nó không học hành gì được, mà người cứ gầy xanh như que củi”.

3.2.8. Học sinh đánh thầy cô. Đạo lý ở đâu?
Người Việt Nam luôn giữ truyền thống tôn sư trọng đạo trong hệ thống quân, sư, phụ. Thầy cô giáo được gia đình và xã hội kính trọng, những châm ngôn “không thầy đố mầy làm nên”, “Muốn sang thì bắt cầu kiều, muốn con hay chữ, phải yêu kính thầy”. Thế nhưng, ngày nay, một số lớn học sinh không còn kính trọng những người đã đem tâm huyết ra dạy dỗ mình nên người nữa. Nhiều đệ tử đã ra tay hạ gục sư phụ ngay trong lớp học, trên bục giảng.

Đó không phải là những trường hợp hiếm hoi, mà nó phát triển đại trà trong các trường học khắp nơi trong nước.

Ngày 17-3-2009, học sinh Nguyễn Như Thành, lớp 11 trường Tôn Đúc Thắng, Ninh Thuận, bị khởi tố về tội cố ý gây thương tích cho giáo viên Lý Thị Thu Sương, bị đánh gãy xương sóng mũi, thương tích 12%. Lý do. Không làm bài tập môn hoá học, bị cô giáo nhắc nhở, Thành ôm cặp bỏ lớp ra ngoài để phục kích tấn công cô giáo.

Hỗn chiến giữa thầy trò
Ngày 17-9-2009, 3 học sinh Nguyễn Duy, Nguyễn Văn Khẩn và Thương, lớp 10 trường Chu Văn An, Gia Lai, bỏ lớp đi nhậu, bị thầy môn Anh văn Lê Văn Lợi ghi tên vắng mặt vào sổ đầu bài. Sau khi chất vấn thầy, Nguyễn Duy cầm viên gạch đánh thầy Lợi. Thầy Vịnh dạy môn Toán, cô Hoa môn Văn vào can ngăn, cũng bị Duy và Khẩn rượt đánh. Cả ba chạy trối chết. Thấy vậy, nhiều thầy cô khác nhảy vào can thiệp, thế là một trận hỗn chiến giữa thầy trò diễn ra trước mặt các học sinh tràn ra xem.

Ngày 29-9-2009, Hội đồng kỹ luật nhà trường đuổi học 1 năm hai học sinh tên Duy và Khẩn, học sinh tên Thương bị ở lại lớp.

Một thầy giáo bị học sinh đánh trọng thương
Thầy giáo Nguyễn Văn Hải, chủ nhiệm lớp 11 trường Vĩnh Hưng, Tân An, phải nhập viện vì bị học sinh đánh.

Lý do. Học sinh Nguyễn Văn Thoại không thấy tên mình trong danh sách được lên lớp, bèn ra trước cổng trường cầm hung khí chờ sẵn. Khi thầy Hải chạy xe ra cổng thỉ Hải dung gậy triển khai chiêu đả cẩu bổng tấn công tới tấp. Cũng may, nhờ thầy Hải có đội mủ an toàn, nên chỉ bị trọng thương ở thân thể, phải đưa đi cấp cúu, thương tích 12%.

Học sinh hạ gục thầy trên bục giảng, chỉ bị án treo
Ngày 17-7, học sinh Vũ Hoàng Hiếu, lớp 11 trường Ban Mê Thuột, đã ném đá và dùng thanh gỗ có đóng đinh ở đầu, ra tay tới tấp, tấn công giáo viên môn toán Lưu Phước Mỹ, làm thầy giáo ngã quỵ bất tĩnh trên bục giảng, với thương tích 20%. Lý do. Bị thầy nhắc nhở vì không đứng dậy chào thầy trong khi cả lớp nghiêm trang đứng lên.

Toà án xử Vũ Hoàng Hiếu 2 năm tù treo.
Chuyện học trò đánh thầy ngày nay kể ra không hết, nào là học trò thuê du đảng thanh toán thầy, kéo bè xâm nhập vào nhà tấn công thầy giáo…
Nhiều người đặt câu hỏi: “Học trò đánh thầy, cô giáo, đạo lý ở đâu?

3.3. Nhiều thầy cô giáo mất nết
Bên cạnh hiện tượng trò đánh thầy nở rộ khắp mọi nơi, thì đội ngũ giáo chức lại xuất hiện những ông thầy bà cô mất nết.

Việc thầy cô giáo ngược đãi học sinh, tuy không nhiều, nhưng đã xảy ra khắp nơi. Từ roi vọt đến bạo hành bằng lời nói, đã diễn ra dưới 1001 hình thức khác nhau. Phụ huynh ghi nhận có những vụ phạt có tính cách vô nhân tính. Vụ phạt độc đáo nhất được tổ chức y chang như đấu tố trong Cải Cách Ruộng Đất của đảng trước kia. Học sinh cả lớp lần lượt tố cáo, lên án, rồi mỗi người lên tát vào mặt bị cáo. Cũng có trường hợp phụ huynh phản ảnh cô giáo dùng chổi chà đánh học sinh.

Những ông thầy gạ tình lấy điểm, những thầy giáo cưỡng hiếp học sinh chỉ mới 8 tuổi ở lớp 4 đã đăng trên các báo.

Nhưng ấn tượng nhất là vụ hiệu trưởng Sầm Đức Xương, Hà Giang, đã lợi dụng thân xác học sinh vị thành niên, tổ chức đường dây gái gọi phục vụ các lãnh đảo tỉnh như đồng chí Nguyễn Trường Tô và 16 cán bộ tỉnh.
Thầy mua trinh học sinh, đã biến trường học trở thành lầu xanh hiện đại của thời đổi mới, đó là dịch vụ bán dâm bằng cell phone.

Thầy cô giáo mở lớp dạy ngoài giờ để tăng gia thu nhập, đã tạo ra bất công giữa học sinh giàu và nghèo, mà nhà nghèo, không có tiền học thì lãnh đủ.

Nạn báo cáo láo thành tích để đạt danh hiệu tiên tiến đã làm cho trình độ học sinh ngày càng kém, cứ cho lên lớp gần 100% làm cho nhiều học sinh đến lớp 5 mà chưa biết đọc một đoạn văn.

Một cái mánh ma giáo của ban giám hiệu là, bỏ qua những học sinh yếu, kém, dồn nổ lực dạy cho 1 nhóm thông minh được chọn lọc, dự thi học sinh giỏi, nêu cao thành tích dỗm.
Chế độ thi cử tạo điều kiên cho giáo chức tham nhũng. Mua bán điểm thi.

3.4. Dốt như chuyên tu, ngu như tại chức
Mang cái mặc cảm dốt nát, thất học, đảng mở các trường đại học tại chức và cán bộ đua nhau đi học. Thế rồi, rất nhiều người có bằng tiến sĩ, thạc sĩ, học giả mà bằng cấp thật, cho nên được đánh giá một cách thô bạo, sỗ sàng “Dốt như chuyên tu, ngu như tại chức”. Dốt và ngu là hai chữ để hạ giá nặng nề không thương tiếc, không nể nang, nói thẳng ra là hai tiếng chửi.

Tại chức bị chửi, thì xoay ra dùng đô la mua bằng cấp tiến sĩ ngoại, nhất là ở Hoa Kỳ. Gần đây, báo chí trong nước phanh phui những vị có chức, xử dụng bằng cấp giả mua ở Hoa Kỳ.

Ở Sóc Trăng, 150 cán bộ công chức dùng bằng cấp giả bị phát hiện. 
Trong kỳ thi công chức hàng năm, Sở Nội Vụ Nam Định tuyên bố, không tuyển dụng những người tốt nghiệp các trường Đại học Dân Lập, tư thục và Đại Học Tại Chức. Ông Trần Tất Tiệp, Giám đốc cho rằng: “Với quyết định nầy, chúng tôi mong có sự đột phá trong việc nâng cao chất lượng bộ máy hành chánh của tỉnh”. 

4* Kết
Xã hội băng hoại, đạo đức suy đồi, con người VN vô cảm ngày nay, là kết quả của nền giáo dục XHCN mà lãnh đạo đảng CSVN là những người phải gánh lấy trách nhiệm. 

Bác đã khen tặng phụ nữ miền Nam thành đồng vách sắt, 8 chữ vàng: “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”, thế thì 8 chữ vàng nầy ở đâu, khi hàng hàng lớp lớp từng trăm người trần truồng như nhộng, đứng khoe hàng, để cho được mấy thằng bần cố nông, khuyết tật chọn mua về làm ôsin và máy đẻ.

Nền giáo dục VN hiện nay là một nền giáo dục bơ vơ như con thuyền không bến, bởi vì nhà trường đào tạo con người XHCN cho chế độ CS, thế nhưng chế độ nầy đã chết từ lâu.

“Con người XHCN là con người, mình vì mọi người, mọi người vì mình, con người làm chủ tập thể”, Cộng sản định nghĩa như thế, thế nhưng Nguyễn Tấn Dũng lại là cá nhân làm chủ tài sản không lồ của mình. 

Những hạt giống, cho dù có mạnh mẽ, tốt đẹp cách mấy đi nữa, mà do bàn tay của tên bần cố nông tham nhung gieo cấy trên vủng bùn thì cũng chỉ tạo ra những cái cây èo uột, những con người phản dân hại nước ma` thôi. 

Có câu: Một thầy thuốc sai lầm, giết chết một bịnh nhân. Một chính trị gia sai lầm, giết chết một thế hệ. Một nền giáo dục sai lầm, giết chết cả một dân tộc”. 

Trúc Giang


Anna Huyền Trang Tường Thuật Những Việc Phi Pháp Của An Ninh Sân Bay Tân Sơn Nhất

Trầm Hương Thơ | 02:49 | 0 nhận xét


Anna Huyền Trang Tường Thuật Những Việc Phi Pháp Của An Ninh Sân Bay Tân Sơn Nhất

VRNs (15.04.2014) – Sài Gòn - Vào lúc 23 giờ 50 ngày 13.04.2014, tại Sân bay Tân Sơn Nhất, tôi có chuyến bay sang Hoa Kỳ để thực hiện công việc trong sứ vụ Truyền thông Chúa Cứu Thế.

Trước đó, vào lúc 21 giờ, tôi làm thủ tục xuất cảnh, tại quầy xuất cảnh. Khi tôi đưa hộ chiếu cho nhân viên an ninh, họ kiểm tra. Liền sau đó nhân viên an ninh tỏ ra lúng túng và hỏi tôi “chị đã từng bị án hình sự chưa?”. Tôi quả quyết: “tôi là một công dân tự do, chưa bao giờ vi phạm pháp luật”.

Khoảng 15 phút sau, họ yêu cầu tôi vào phòng làm việc. Tại đây, tôi luôn lần hạt bởi vì tôi luôn mang Chuỗi Mân côi bên người và cầu xin Đức Mẹ che chở tôi. An ninh viên tên Phúc làm việc với tôi, lập biên bản cấm xuất cảnh và hỏi tôi: “Chị là phóng viên đúng không?”. Tôi trả lời: “Vâng, tôi là phóng viên và phát ngôn viên của Truyền thông Chúa Cứu Thế”.

Tôi yêu cầu họ cho biết, “Lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh?”. An ninh viên Phúc trả lời: “Đây là lệnh của công an Thành phố”. Tôi hỏi: “Hành vi nào cho thấy tôi không được xuất cảnh?”. An ninh viên Phúc nói: “Tôi chỉ làm theo lệnh của công an Tp, chị muốn hỏi lý do thì lên đó mà hỏi”. Tôi nói: “Các ông là người bắt giữ tôi, thu passport, thu vé máy bay nên các ông phải cho tôi biết lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh, phải trả lại passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”. An ninh viên Phúc không trả lời, gọi điện thoại, sau đó nói: “Công an thành phố sẽ xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Ông có thể cho tôi biết, tôi sẽ đợi họ trong vòng bao lâu?” An ninh viên Phúc đáp: “Tí nữa họ sẽ xuống”. Tôi nói: “Tí nữa là bao lâu ạ? Tôi cần thời gian cụ thể? Ông không thể trả lời lập lờ như thế được”. An ninh viên Phúc gọi điện thoại, sau đó nói: “1 tiếng nữa công an Tp sẽ xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Vâng, vậy thì tôi sẽ ghi lại số điện thoại của tôi lại đây. Tôi sẽ ra ngoài đợi và khi nào công an Tp xuống thì ông làm ơn gọi điện thoại cho tôi biết. Lúc đó, tôi sẽ vào làm việc với họ”. An ninh viên Phúc trả lời: “Chị không được ra khỏi phòng làm việc”. Tôi phản ứng: “Tại sao tôi không được đi ra khỏi đây ạ? Quyết định tạm giữ tôi đâu?” An ninh viên Phúc nói: “Tôi có quyền mời chị vào làm việc”. Tôi nói: “Ông có gửi cho tôi giấy mời này không?”. An ninh viên Phúc nói: “Đây là cơ quan an ninh, tôi có quyền mời chị”. Tôi nói: “Ông có quyền mời tôi nhưng phải đúng thủ tục pháp luật, nghĩa là phải có giấy mời. Nếu không có, các ông giữ tôi lại là đang tạm giam tôi một cách trái phép”. An ninh viên Phúc nói: “Đây là phòng làm việc, chúng tôi không tạm giữ chị mà chúng tôi chỉ mời chị vào làm việc”. Tôi khẳng khái: “Vậy thì ông đưa cho tôi giấy mời làm việc và làm việc với nội dung gì. Nếu không có, tôi có quyền ra khỏi đây”.

Tôi liền đi ra khỏi phòng làm việc. Ngay lập tức, An ninh viên Phúc la lên “Bắt con bé đó lại, gọi hai nữ an ninh bắt giữ nó lại”. Tôi cứ bước đi chậm rãi và khoan thai. Sau đó, hai nữ an ninh có dáng người mảnh khảnh giữ tôi lại, tôi vùng vằng không chịu đi với họ. Hai công an viên nữ nói: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Các chị có quyết định giữ tôi không, sao lại lôi kéo tôi thế này”. Hai nữ an ninh luôn lập đi lập lại: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Tôi là công dân tự do, tôi có quyền đi lại, tại sao các chị lại bắt giữ tôi. Các chị không có quyết định tạm giữ tôi thì chính các chị đang vi phạm pháp luật và đây là hành vi bắt cóc người”. Tôi liền la to: “Công an bắt cóc người. Công an bắt cóc người..”. Ngay lúc đó, rất nhiều hành khách đang làm thủ tục xuất cảnh theo dõi chúng tôi.

Một lúc sau, họ lôi tôi vào trong phòng làm việc. Họ khóa cửa lại, có hai nữ an ninh và an ninh viên Phúc ở trong đó tiếp tục làm việc với tôi. Họ lập biên bản với nội dung đối tượng bị cấm không được xuất cảnh…

Sau khi An ninh viên Phúc lập biên bản xong, ông Vũ Xuân Ái, một an ninh sân bay, vào phòng nói: “Hôm nay, là chủ nhật và bây giờ là ban đêm rồi nên công an Tp họ sẽ không xuống làm việc với chị, yêu cầu chị ký vào biên bản này”. Tôi quả quyết không ký và yêu cầu ông Vũ Xuân Ái trả lại passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Chị lên công an thành phố yêu cầu giải quyết”. Tôi đáp: “Ở đây bắt giữ tôi, thu hộ chiếu và vé máy bay của tôi. Vậy các cán bộ ở đây có trách nhiệm cho tôi biết lý do vì sao tôi không được xuất cảnh, phải trả lại hộ chiếu và hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”.

Ông Vũ Xuân Ái nêu lý do không cho tôi xuất cảnh là: “Theo lệnh của công an Tp”. Tôi liền nói: “Lý do rất mơ hồ. Vậy hành vi nào lại cấm xuất cảnh tôi?” Ông Vũ Xuân Ái nói: “Hành vi cấm xuất cảnh là theo lệnh của công an Tp”. Tôi hết sức ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, làm theo lệnh của người khác là hành vi cấm xuất cảnh tôi à?” Ông Vũ Xuân Ái lúng túng nói: “Chị ký biên bản đi và mời chị ra về”. Tôi quả quyết: “Tôi không ký, passport thuộc quyền sở hữu của tôi, các ông trả lại cho tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Passport là tài sản của nhà nước chứ không phải của chị nên chúng tôi có quyền thu giữ”. Tôi nói: “Nhà cầm quyền cs VN này cấp cho tôi cái passport, nó thuộc quyền sở hữu của tôi, ông không có quyền thu giữ passport của tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Chị không phải nói nhiều, chị ký vào biên bản và mời chị ra khỏi đây”. Tôi nói: “Tôi không ký, không đi đâu hết, khi nào trả lại cho tôi cái passport và hoàn lại chi phí vé máy bay thì tôi mới ra về. Nếu muốn tôi ký biên bản thì phải lập biên bản thu giữ hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Các ông không giải quyết đúng quy định pháp luật, tôi sẽ không về và sẽ ở lại đây đòi hộ chiếu”.

Ông Vũ Xuân Ái tức tối: “Tôi là Luật. Tôi đang làm đúng pháp luật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì tôi ký. Chị muốn gì thì cứ lên công an Tp mà hỏi”. Tôi nói: “Thưa ông, các cơ quan nhà cầm quyền này luôn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau nên tôi không đi đâu hết. Các ông thu hộ chiếu của tôi thì các ông phải giải quyết cho tôi. Ông khẳng định ông làm đúng quy định của pháp luật, vậy tại sao ông không lập biên bản thu giữ hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu mà lại thu giữ một cách bất hợp pháp như vậy ạ?”.

Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi làm đúng pháp luật. Chị không ký thì mặc kệ chị. Mời chị ra về”. Tôi nhất quyết không ra về vì họ đã xâm phạm đến quyền lợi công dân của tôi. Tôi ngồi lại đó và tiếp tục đọc kinh. Còn họ mở cửa phòng và tất cả đi ra bên ngoài hết để lại tôi ngồi lại một mình trong phòng. Mấy chị an ninh ở bên ngoài nói vọng lại: “Chắc phải lôi nó ra ngoài thôi”….

Khoảng 20 phút sau, ông Vũ Xuân Ái đi vào phòng và theo sau có 2 viên an ninh nữ đeo bảng tên, 5 nam an ninh sân bay đeo bảng tên, 4 cảnh sát cơ động không đeo bảng tên gây áp lực tôi bằng cách đứng xung quanh, yêu cầu tôi ký biên bản và mời ra về. Tôi nhìn thẳng vào ông Vũ Xuân Ái với một giọng nóidứt khoát: “Tôi không ký, không ra về trừ khi trả lại cho tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Bằng không, tôi không ra về”.

Ông Vũ Xuân Ái nhìn tôi với ánh mắt giận giữ và nói: “Lôi nó ra ngoài”. Tôi thẳng thừng đáp: “Trả lại cho tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi giải thích cho chị mà chị không hiểu à?”. Tôi nói: “Ông làm sai luật, vi phạm pháp luật nên tôi phản đối. Với quyền công dân, cán bộ vi phạm pháp luật, tôi sẽ khởi kiện, khiếu nại và tố cáo ông. Điều cơ bản nhất các ông còn vi phạm thì điều gì các ông không thể không làm được”.

Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi là Luật. Tôi làm đúng pháp luật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì tôi nói và ký. Chị muốn kiện thì cứ kiện”. Tôi quả quyết: “Chắc chắn, tôi sẽ tố cáo, khởi kiện ông vì ông là cán bộ mà lại vi phạm pháp luật”. Ông Vũ Xuân Ái tức giận và ra lệnh: “Lôi con này ra ngoài”.

Ngay sau đó, có một giọng nói đằng sau vang lên: “Mời chị ký biên bản và mời chị ra ngoài”. Tôi quay lại và nói: “Anh là ai? Tôi không làm việc với anh, tôi chỉ làm việc với ông Vũ Xuân Ái, người đang xâm phạm đến quyền lợi công dân của tôi”. Đó là viên cảnh sát cơ động, người này đã đánh tôi một cách hung bạo sau đó. Viên cảnh sát này nói: “Tôi sẽ mời chị ba lần. Nếu chị không ra, chúng tôi sẽ cưỡng chế chị ra khỏi đây. Lần thứ nhất mời chị ra khỏi đây”. Tôi nói: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này hầm hè: “Lần thứ hai mời chị ra khỏi đây”. Tôi la lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này tức giận thét lên: “Lần thứ ba mời chị ra khỏi đây”. Tôi kêu lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này xuống giọng và nói: “Mời chị ra khỏi đây”. Tôi thẳng thừng nói: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”.

Liền sau đó, 3 – 4 viên an ninh lao vào tôi, lôi tôi ra khỏi phòng. Tôi liền ôm chặt cánh cửa phòng kiên quyết không ra. Họ tiếp tục lôi tôi ra khỏi phòng nhưng chân tay tôi vẫn bám chặt cánh cửa. Sau đó, khoảng 3 – 4 công an viên bẻ chân, bẻ tay, xoắn tay tôi ra đằng sau và đẩy tôi ra khỏi phòng. Ra khỏi đó, tôi liền la lên: “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Hai viên cảnh sát này không đeo bảng tên tiếp tục vặn và xoắn tay tôi ra đằng sau, kẹp cổ tôi, áp giải tôi ra cổng… Tôi vùng vẫy và la lên hết sức có thể “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Viên cảnh sát cơ động đang kẹp cổ tôi liền lấy bàn tay còn lại của ông ta dọng thẳng vào cổ họng tôi. Lúc ấy, tôi đau điếng người, đầu quay cuồng, chân khuỵ xuống nền nhà vì đau quá. Lúc này, tôi chỉ biết thì thầm: “Chúa ơi! Mẹ ơi! cứu con, con đau quá!”. Họ tiếp tục lôi tôi đi một đoạn ngắn, tôi lại gắng sức còn lại hét “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Tôi hét cho đến khi ra tận cổng. Còn họ vẫn tiếp tục dùng sức vặn, xoắn tay tôi ra đằng sau và kẹp cổ tôi.


Ra đến tận cổng, họ thả tôi ra. Tôi liền quay lại, chụp lấy công an viên đã đánh tôi, để tố cáo với mọi người xung quanh rằng anh ta đã đánh tôi một cách thô bạo. Nhưng anh ta chối leo lẻo, không dám thú nhận và liền tháo chạy vào bên trong đại sảnh của sân bay. Những người dân đứng bên ngoài la lên “kêu nhà báo đến để cho họ chứng kiến sự việc này”. Sự việc kết thúc vào khoảng 23 giờ 30 cùng ngày.

Trong khi làm việc với họ, tôi không ngừng lần hạt và đối chất với họ. Tôi ra về trong tình thương của bạn bè đứng bên ngoài chờ đợi tôi và trong sự bình an của Chúa và Đức Mẹ Maria luôn ở bên tôi. Tôi chỉ biết tạ ơn Thiên Chúa, vì Ngài đã ban cho tôi một hồng ân mới. Nhờ đó, tôi cảm nếm được sự khốn cùng của phận nghèo, của khiếp dân đen. Tạ ơn Chúa.