http://rossikuku.blogspot.de/ chân thành kính chúc Qúy Độc Giả Một Năm Mới An Khang - Thịnh Vượng - Vạn Sự Như Ý
Home » » Di sản và đứa con tinh thần

Di sản và đứa con tinh thần

Trầm Hương Thơ | 01:11 | 0 nhận xét



Ảnh: Phạm Xuân Nguyên FB

Một tướng đã mất, một nhà văn vừa bị bắt, thế mà vẫn “đến viếng” nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Di sản và đứa con tinh thần của các ông sống mãi với thời gian.




Thông báo tang lễ


Chuyện kể về thế kỷ 20 nhưng dành cho người sống thế kỷ 21.


Vòng hoa kính viếng nhà văn Bùi Ngọc Tấn do bạn Duc mang tới 19-12-2014. Ảnh: Phạm Xuân Nguyên
Solzhenitsyn của Việt Nam

BBC VN. Tác phẩm “Chuyện kể năm 2000″ gây chấn động nhất của Bùi Ngọc Tấn là ‘Chuyện kể năm 2000′ viết về hệ thống lao tù XHCN ở trong nước. Các báo ở Việt Nam khi đưa tin về cái chết của ông đều không đề cập tới tác phẩm này.

Nhà văn bị tù từ 11/1968 đến 3/1973 với tội danh “Tuyên truyền phản cách mạng” trong vụ án “Xét lại chống Ðảng, làm tay sai cho nước ngoài”. Cùng tội danh này có các thân hữu của ông như nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà điện ảnh Huy Vân, nhà báo Vũ Huy Cương, nhà báo Kỳ Vân…

Sau khi ra tù, ông phải làm nhiều công việc để nuôi sống bản thân và gia đình.

‘Chuyện kể năm 2000′ được Bùi Ngọc Tấn khởi viết từ cuối năm 1990 và tiếp tục hoàn chỉnh gần 10 năm cho tới khi có cơ hội ấn hành vào đầu năm 2000 nhưng vừa in xong đã bị thu gom để hủy.

Cuốn sách một thời gian bị cấm đoán ở trong nước dù chỉ ghi lại thực tế chốn lao tù qua con mắt của một tù nhân.

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2014/12/141218_buingoctan

Nhà văn nói về người vợ

PTV: Đọc những trang ông viết về Ngọc, vợ Tuấn, người ta muốn khóc. Hình như những tình yêu đẹp như thế trong cuộc sống đã hoàn toàn biến mất. Ông là nhà văn hiếm hoi (may mắn?) có một tình yêu đẹp với… vợ mình, yêu vợ được rất lâu và chưa hề ngoại tình?

NV BNT: Có hiếm hoi thật không? Cứ hình dung thế này, một cô gái Hà Nội bé như cái kẹo, xinh xắn, hiền dịu, mộng mơ, có cả một tương lai phơi phới và nhiều người ngấp nghé nữa chứ, chọn tôi, gắn bó chung thủy với tôi rồi mất cả đời.

Ngoài tình yêu, tôi còn rất biết ơn vợ. Nhiều người đi tù, vợ lăng nhăng hay lấy chồng khác, thế là tan cửa nát nhà. Thế là con cái thành trẻ bụi đời, lại theo chân bố vào tù.

Tất cả những gì tôi và các con tôi có được hôm nay đều gắn liền với sự đóng góp của vợ tôi, một người sinh ra để sống cho người khác, vì người khác. Giờ đây mỗi sáng quét nhà, nhặt những sợi tóc bạc của bà ấy, thấy đau.

Sắp hết đời rồi, sắp đến cõi rồi. Có lẽ lại phải viết thôi. Viết về tuổi trẻ bị đánh mất. Viết về tuổi già xót xa tuổi trẻ. Về nỗi xót thương nhau trong những trái tim mệt mỏi, những mái đầu tóc bạc đang tính đếm những ngày còn lại…

Share this article :